A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 186: vì mình người yêu, hết thảy bỏ ra đều là đáng giá!

Chương 186: Vì người mình yêu, tất cả bỏ ra đều xứng đáng!
"Cảm ơn Phỉ Phỉ......"
"Tô Tổng ngài khách khí...... Ngài muốn uống trà không Tô Tổng? Ta sẽ pha trà."
"Hôm nay uống nhiều nước rồi, thôi đừng pha trà vội, để sau đi."
Tô Dương mỉm cười lắc đầu.
Việc để bí thư pha trà, để sau này nói tiếp. Chờ bà xã tan họp về rồi hỏi nàng một chút, thực ra hắn cũng không cần đến thư ký gì.
"Ân, được Tô Tổng."
"Tô Tổng, ngài xem còn có gì cần an bài ta làm không?"
"Ân, tạm thời không có, hay là cô về trước đi, có gì ta sẽ liên hệ cô sau."
Tô Dương khẽ lắc đầu, khách khí trả lời. Nói thật, hắn xác thực không có chuyện gì cần thiết phải an bài thư ký.
"Được rồi Tô Tổng, vậy tôi đi trước, bái bai......"
Nói xong, Lý Phỉ Phỉ cũng không dừng lại, hướng Tô Dương khách khí chào rồi rời đi.
Tô Dương bưng cà phê, đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình, vừa uống vừa thưởng thức.
Cái môi trường làm việc này...... Tốt hơn phòng mạng rất rất nhiều!
Bà lão này...... Đối với mình thật là quá tốt!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...... Lúc nào không hay đã mười một giờ rưỡi.
"đ·ạ·p đ·ạ·p đ·ạ·p......"
Theo một tràng tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng làm việc của Tô Dương lại bị gõ.
"Lão bà tới?!"
Tô Dương trong lòng vui mừng, vội từ trên ghế đứng dậy, bước nhanh tới mở cửa.
Quả nhiên!
Mở cửa ra, liền thấy Dương Tuyết đang cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài.
"Lão bà......"
"Sao thế lão c·ô·ng? t·h·í·c·h không?"
Nói rồi, Dương Tuyết bước vào phòng làm việc của Tô Dương.
"Ưa t·h·í·c·h a, lại đây lão bà, ngồi."
Nói rồi, Tô Dương liền kéo tay Dương Tuyết, trực tiếp đi về phía ghế sô pha.
"Lão bà, sao ngươi lại an bài cả bí thư cho ta?"
An bài cho hắn cái văn phòng lớn còn chưa tính, như vậy có thể có một cái môi trường học tập tương đối yên tĩnh, Tô Dương tự nhiên sẽ không nói gì thêm.
Nhưng mà an bài cả thư ký, thật là không cần t·h·iết a.
"Lão c·ô·ng, ta dự định phải bồi dưỡng ngươi thật tốt...... sau này những hội nghị quan trọng của c·ô·ng ty, ngươi cũng phải tham gia...... ngoài ra ta còn sẽ an bài nhân viên chuyên nghiệp từ từng bộ phận đến giảng bài cho ngươi. Lão bà đều tính sinh con cho ngươi rồi, chẳng lẽ lão c·ô·ng không định toàn lực cố gắng học tập cho giỏi, giúp lão bà nhanh c·h·óng chia sẻ bớt việc sao?"
Dương Tuyết nhẹ nhàng ôm Tô Dương vào lòng, ôn nhu nói.
Nhưng trong giọng nói ôn nhu, đều là những an bài không thể cự tuyệt.
"Ta đương nhiên muốn nhanh chóng có thể giúp đỡ lão bà a...... mỗi khi nghĩ đến lão bà khổ cực như vậy, ta lại cảm thấy mình thật ngốc. Ai......"
Dù sao mới tốt nghiệp đại nhất, mà hắn học chuyên ngành máy tính, đối với c·ô·ng ty của lão bà, có thể giúp đỡ, trước mắt mà nói xác thực là rất nhỏ bé.
Cho nên trong lòng Tô Dương, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng hai người đã quyết định muốn có con...... Biết đâu rất nhanh Dương Tuyết sẽ mang thai con!
Nhưng hiện tại hắn còn không giúp được gì cho lão bà, thật sự có chút phiền muộn!
"Không sao lão c·ô·ng, lão bà chẳng phải đã an bài rồi sao. Sau này...... Lão c·ô·ng có lẽ sẽ khá vất vả. Chẳng những phải học thật giỏi kiến thức của từng bộ phận, còn phải tham gia một vài hội nghị cần t·h·iết. Tiểu bảo bối, có sợ vất vả không?"
Nói rồi, Dương Tuyết đưa tay vuốt ve l·ồ·ng n·g·ự·c Tô Dương.
"Đến lão bà còn không sợ vất vả, ta một đại nam nhân sợ gì vất vả?! Vì Tiểu Tuyết yêu quý nhất của ta, khổ nữa cũng xứng đáng!"
Tô Dương nói, nắm lấy tay Dương Tuyết.
Thần sắc rất chăm chú!
Vì người mình yêu, tất cả bỏ ra đều xứng đáng!
Hắn phải dùng cố gắng của mình chứng minh cho lão bà, chứng minh cho toàn bộ c·ô·ng ty...... người yêu của Dương Tuyết nàng không phải là một "tiểu bạch kiểm"!
"Tốt! Chụt!"
"Lão c·ô·ng của ta thật tuyệt!"
Dương Tuyết nghe lời Tô Dương, trong ánh mắt lập tức bắn ra một tia sáng.
Khẽ đưa tay...... Bàn tay nhỏ bé của nàng xoa xoa khuôn mặt Tô Dương.
Sau đó chạm lên hôn lên môi hắn.
Lão c·ô·ng của mình tuy tuổi còn nhỏ, nhưng với sự cố gắng của hắn...... tin tưởng tương lai không xa, hắn nhất định có thể giúp mình rất nhiều!
Cho dù vượt qua cả mình, cũng sẽ không mất bao nhiêu năm!
"Yên tâm đi lão bà, ta nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ không khiến em thất vọng."
"Leng keng!"
Tô Dương đang nói, điện thoại di động của Dương Tuyết vang lên.
Nàng cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía Tô Dương.
"Lão c·ô·ng, Trương Bí Thư mang cơm đến rồi, hay là bảo cô ấy mang đến phòng làm việc này đi? Em thấy phòng làm việc của anh...... hình như yên tĩnh hơn một chút."
"Được, vậy chúng ta ăn cơm ở đây đi."
"Được rồi lão c·ô·ng......"
Nói rồi, Dương Tuyết cầm điện thoại di động trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho Trương Bí Thư.
"Tiểu Trương, mang đồ ăn đến phòng làm việc của Tô Tổng đi, hai ta ăn ở đó."
Một lát sau...... Trương Bí Thư mang theo hộp đựng đồ ăn đến.
"Dương Tổng, Tô Tổng......"
Thấy hai người ngồi sát bên nhau trên ghế sô pha, sắc mặt Trương Bí Thư hơi đỏ lên.
Nói rồi, Trương Bí Thư đặt đồ ăn lên bàn trà.
Nhìn dáng vẻ thân m·ậ·t của hai người, nàng chỉ chào hỏi một tiếng, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
"Lão c·ô·ng, chúng ta ăn cơm thôi...... Món đậu bắp này là em gọi cho anh đấy, có thể t·h·í·c·h hợp ăn nhiều một chút."
"Ách......"
"Lão bà muốn lấy hình bổ hình sao? Ha ha ha......"
Nhìn dáng vẻ đậu bắp, Tô Dương lập tức nghĩ đến một thuật ngữ trong y học.
Cũng không biết nghe ai nói.
Đại khái...... Chắc là từ lão ba......
"Phốc phốc......"
Dương Tuyết nghe vậy, không khỏi x·ấ·u hổ bật cười.
Đậu bắp thứ này, có thể "Bổ t·h·ậ·n tráng dương" đối với đàn ông hẳn là rất tốt.
Cho nên nàng muốn giúp Tô Dương bồi bổ.
Dù lão c·ô·ng tuổi còn trẻ, nhưng từ khi hai người ăn mặn xong...... tần suất yêu đương đúng là khá cao.
Dù còn nhỏ tuổi...... hẳn là cũng phải bổ một chút.
"Ăn đi tiểu bảo bối, hương vị cũng không tệ lắm."
"Ừ, cảm ơn lão bà...... ta ăn."
Đối với sự quan tâm của lão bà, Tô Dương tự nhiên sẽ không từ chối.
Thế là cầm đũa lên, bắt đầu ăn từng miếng một.
Về phần có hiệu quả "Bổ" hay không, cái này lại là thứ yếu.
Bữa cơm này hai người ăn không nhanh, ăn đến hơn mười hai giờ.
"Đông đông đông......"
Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ.
Nghe tiếng gõ cửa này, biết ngay không phải Trương Bí Thư.
"Mời vào."
Tô Dương quay đầu nhìn ra cửa, sau đó đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận