A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 25: Đệ đệ đừng chỉ nhìn xem tỷ tỷ, ngươi ăn a

Chương 25: Đệ đệ đừng chỉ nhìn tỷ tỷ, ngươi ăn đi.
"Xin lỗi đã làm phiền, hai vị gọi set <Vừa gặp đã yêu> đã đến..." Thì ra là nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn mang bữa đến. Để không làm phiền các đôi tình nhân dùng bữa, nên đây là lần duy nhất mang toàn bộ set ăn tới. Sau khi bày biện tất cả các món lên bàn, nhân viên phục vụ lại khách khí nhanh chóng rời đi.
"Ngoan đệ đệ, chúng ta ăn cơm đi." Dương Tuyết quay đầu nhìn Tô Dương, ánh mắt không khỏi có chút lấp lánh. Mười tám năm qua, cảnh tượng trong mộng của nàng, rốt cục biến thành hiện thực! Đây là lần đầu tiên nàng cùng người yêu cùng nhau ăn cơm dưới loại không khí này đó.
Khẽ vươn tay, bàn tay nhỏ bé của Dương Tuyết phủ lên khuôn mặt Tô Dương, sau đó nhẹ nhàng véo. Thật tươi trẻ và đầy đặn! Thật khiến người ta có chút không kìm được xúc động. Sao buổi sáng lại ngủ say như vậy chứ? Những chuyện xảy ra trong giấc mơ... Nếu có thể cùng hắn thực hiện một lần, thì hạnh phúc biết bao!
"Đệ đệ đừng chỉ nhìn tỷ tỷ, ngươi ăn đi..." Dương Tuyết nhìn Tô Dương thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm mình, không khỏi tim đập nhanh hơn. Mặc dù không biết có chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng trong lòng lại đầy mong chờ.
"A, là ăn tỷ tỷ sao?" Tô Dương nhịn không được cười, thuận theo ý của Dương Tuyết mà nói đùa. Đây là tỷ tỷ nói đó nha... Không cần chỉ xem, có thể ăn!
Dương Tuyết lập tức bật cười, buông đũa xuống. Nàng ôm lấy cổ Tô Dương, trực tiếp kéo hắn lại, để hắn nằm lên đùi mình. Sau đó cúi xuống, hôn lên môi hắn. Được thôi! Tỷ tỷ nói có thể ăn, vậy thì có thể ăn! Bất quá... Để tỷ tỷ ăn trước đã!
Trong không gian riêng tư như vậy, Dương Tuyết dường như trở nên táo bạo hơn. Không chỉ chủ động hôn Tô Dương, mà tay nhỏ cũng có chút không nghe lời...
"Ọc..."
Bụng Tô Dương đột nhiên phát ra một tiếng kêu, xem ra thân thể bắt đầu kháng nghị. Dù nói tú sắc khả xan, nhưng thật sự không thể lấp đầy bụng.
Dương Tuyết nghe thấy tiếng động, bật cười, buông Tô Dương ra và đỡ hắn ngồi dậy.
"Phù..." Tô Dương đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm và lắc đầu. Kỹ thuật hôn của tỷ tỷ này ngày càng thành thục a! Hôn đến mức hắn có chút choáng váng...
"Sao vậy ngoan đệ đệ? Đói bụng thì ăn đi, có cần tỷ tỷ đút cho ăn không?" Dương Tuyết nhìn Tô Dương trước mặt, lòng như mọc cỏ dại. Vừa điên cuồng lại vừa hỗn loạn. Luôn có cảm giác muốn động tay động chân.
"Tỷ tỷ không biết sức quyến rũ của mình sao? Không chỉ xinh đẹp mà còn rất quyến rũ... Đệ đệ suýt nữa bị tỷ tỷ hôn choáng váng." Tô Dương thở một hơi, thầm hô lớn trong lòng: "Thoải mái!"
"Ngoan đệ đệ, tỷ tỷ thật sự tốt như vậy sao?" Nghe Tô Dương nói, Dương Tuyết lại càng kích động. Trước khi gặp Tô Dương, nàng chưa từng cảm thấy như vậy. Mười tám năm mưa gió khiến nàng bình tĩnh trước mọi chuyện. Nhưng khi đối diện với Tô Dương, nàng không thể nào bình tĩnh được!
"Đương nhiên, tỷ tỷ không biết mình xinh đẹp sao?" Tô Dương cười gắp một miếng trái cây, đút vào miệng Dương Tuyết.
"Khi còn trẻ tỷ tỷ biết mình xinh đẹp mà... Nhưng giờ lớn tuổi rồi." Nàng vừa vui vẻ ăn trái cây, vừa đưa tay véo má Tô Dương.
"Vậy mà ta nghe Dương Hạ nói, người theo đuổi tỷ tỷ xếp hàng dài tới tận Paris... Ta nghe mà thấy ê ẩm."
"Đừng nghe con bé ngốc đó nói bậy, không có chuyện đó đâu." Dương Tuyết nhìn Tô Dương, mặt càng đỏ hơn. "Trước đây đúng là có ba năm người theo đuổi... Nhưng ngoan đệ đệ yên tâm, tỷ tỷ không để ý ai cả. Trong lòng tỷ tỷ chỉ có em, làm sao còn chứa được ai khác?" Dương Tuyết nói rồi nhẹ nhàng ôm cổ Tô Dương. "Thật ra... Trước đây em đã rời xa tỷ tỷ rồi, sao tỷ tỷ có thể không nhớ em?"
"Haizz... Không phải vì đệ đệ quá quyến rũ sao?"
"Khụ khụ khụ..." Tô Dương suýt nữa phun ra. Ta? Quyến rũ?! Một đại nam nhân lại có thể dùng từ "quyến rũ" sao?! Nếu nói tỷ tỷ tuấn tú mê người, dáng người xinh đẹp mê người, khí chất thành thục mê người thì còn được... Một đại nam nhân toàn thân mùi mồ hôi thì quyến rũ chỗ nào?!
"Tỷ tỷ nói thật đó... Mười tám năm trước, tỷ đã không muốn rời xa em rồi. Bây giờ em càng trở nên yêu kiều quyến rũ hơn." Dương Tuyết vừa nói vừa vỗ nhẹ lồng ngực rắn chắc của Tô Dương. "Em đẩy tỷ ra, dùng tính mạng mình để đổi lấy tỷ được sống... Làm sao tỷ có thể quên được? Đừng nói mười tám năm, dù là tam sinh tam thế, tỷ cũng không muốn quên em." Dương Tuyết càng nói càng xúc động, áp mặt nóng bừng vào ngực Tô Dương, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
"Ừm, tỷ tỷ ăn cơm đi, kẻo nguội." Tô Dương thầm cảm khái, nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Tuyết. Quả là một người phụ nữ si tình!
"Được, đệ đệ, ăn xong chúng ta còn đi xem phim mà? Từ khi em rời đi, tỷ đã không đến rạp chiếu phim nữa." Dương Tuyết mỉm cười, chỉnh lại mái tóc dài. Dù là khi vuốt tóc, ánh mắt ngượng ngùng vẫn nhìn Tô Dương, như thể hắn sẽ biến mất nếu nàng không để ý.
"Ừm, vậy chúng ta đi xem phim, xem phim gì không quan trọng, ta chỉ muốn ở bên tỷ lâu hơn một chút."
"Đệ đệ ngoan quá..."
"Đệ đệ muốn đi rạp nào? Hay tỷ đặt vé trước?" Dương Tuyết cầm điện thoại, chuẩn bị đặt vé.
"Không cần, tỷ tỷ, em đã chuẩn bị xong rồi, hai giờ chiều... Yên tâm đi, tỷ tỷ chắc chắn sẽ thích." Tô Dương nhẹ nhàng nắm tay nàng, ngăn lại hành động của nàng.
"Ừm... Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi." Dương Tuyết nhìn đồng hồ, vội cầm đũa lên. Thời gian trôi nhanh quá... Cảm giác như mới đến đây vài phút, ai ngờ đã qua một giờ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận