A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 428: ta đều bị ngươi nhìn thẹn thùng đâu

Chương 428: ta đều bị ngươi nhìn đến ngại ngùng rồi "Ừ, đúng vậy đó nha đầu, vậy ngươi có khát vọng có một câu chuyện tình yêu lãng mạn như thế không?" "Ách......" "Đương nhiên, ta đương nhiên khát vọng a, thế nhưng là......tiểu s·o·á·i ca của ta ở nơi nào đâu? Cũng không biết đến khi nào hắn mới tới tìm ta nữa. Đông Đông......ngươi có phải là tiểu s·o·á·i ca của ta hay không? Ha ha ha......" Dương Hạ vừa nói vừa cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Đông. "Ha ha ha......" Trong nháy mắt, cả nhà đều bật cười vì lời nói của Dương Hạ. "Nha đầu ngốc, sau này gặp được người rung động, cũng đừng bỏ lỡ, biết không? Con gái không cẩn thận là tuổi lớn ngay......Mẹ không hy vọng con giống như mẹ đâu. Dù sao, mẹ và con vẫn là không giống nhau, mẹ từ năm 18 tuổi, liền đã yêu đương với ba con rồi. Còn con bây giờ vẫn chưa tìm được người yêu a." Dương Tuyết nhìn con gái, trong lòng vẫn rất hy vọng con sớm tìm được người yêu. "Vâng, con biết mẹ, tùy duyên thôi ạ, có lẽ ngày nào đó tiểu s·o·á·i ca của con bỗng nhiên xuất hiện trước mặt con thì sao." "Nha đầu ngốc......" Dương Tuyết cười cốc nhẹ con gái một cái rồi không nhắc lại chuyện này nữa....... Rất nhanh, bữa tối đã ăn xong. Sau một hồi dọn dẹp, Dương Tuyết ôm Đông Đông đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi ngủ. Đợi Tô Dương từ phòng tắm đi ra, con trai Đông Đông đã ngủ say. "Tiểu Tuyết bảo bối, mau đi tắm rửa đi, hôm nay vất vả như vậy, ca ca muốn thưởng cho em." "Phốc phốc......" "Được thôi, chẳng lẽ ngươi không biết phụ nữ 40 tuổi lợi h·ạ·i sao?" Trong hai mắt Dương Tuyết lộ ra vẻ trêu chọc, tay nhỏ cũng nựng cằm Tô Dương. "Tiểu s·o·á·i ca, chờ tỷ tỷ nhé." "Khụ khụ khụ......" Tô Dương thấy vậy, không khỏi cười gượng. Bà lão này......thật sự càng ngày càng thú vị! Dương Tuyết cười khẽ, buông cằm Tô Dương ra, sau đó mang theo áo ngủ đi vào phòng tắm....... "Leng keng!" Tô Dương đang tâm thần có chút hoảng hốt chờ Dương Tuyết tắm xong đi ra, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Anh cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Dương Hạ gửi tin nhắn Wechat. "Ba ơi, ba nghỉ ngơi chưa ạ?" "Nha đầu ngốc, sao giờ này còn nhắn tin cho ba? Nói đi, có chuyện gì?" "Hắc hắc......" "Mẹ con đang chỉnh sửa vật liệu, có một vài chỗ con muốn cùng ba thảo luận lại một chút. Thôi thôi......Con biết bây giờ ba cũng không rảnh, được rồi, ngày mai buổi sáng chờ con họp xong, đến lúc đó con gọi ba đến phòng làm việc của con, chúng ta lại thảo luận nhé." Tô Dương nhìn tin nhắn Dương Hạ gửi tới, không khỏi cạn lời. Con bé này làm việc thật sốt ruột, cũng không thể quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi chứ, thật là! "Coi như con hiểu chuyện, thôi, nha đầu ngốc cũng mau nghỉ ngơi đi, ngủ sớm một chút sẽ càng xinh đẹp, biết không?" "Ha ha ha......" "Biết rồi ạ, ba mẹ đừng ngủ muộn quá nhé, ngày mai đừng quên đến c·ô·ng ty đó." "Xí, không quên được, cái con bé này." Tô Dương cười trả lời một tin nhắn cuối cùng rồi để điện thoại lên tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g. Xem ra......con bé này ban đêm chắc chắn nghe thấy gì đó rồi. Nếu không, nó cũng sẽ không nói đùa như vậy. "C-K-Í-T..T...T......" Lại đợi thêm một lát, Dương Tuyết từ phòng tắm đi ra. Nàng đã thay xong áo ngủ, làm khô tóc. Bộ đồ ngủ này so với bộ mặc ban ngày còn quyến rũ hơn, khiến cho Tô Dương tâm thần nhộn nhạo càng thêm lợi h·ạ·i. "Lão c·ô·ng, nhìn anh có ánh mắt sắc mị mị kia kìa......em bị anh nhìn đến ngại ngùng luôn rồi này." Dương Tuyết vừa nói vừa liếc mắt đưa tình cho Tô Dương một cách phong tình vạn chủng. "Ha ha ha......" "Tỷ tỷ còn biết ngại ngùng sao?" Tô Dương nhìn Dương Tuyết từng bước tiến lại gần, trong lòng càng thêm hoảng hốt. "Chỉ khi ở cùng anh, tỷ tỷ mới làm tiểu bí thư của em ngại ngùng thôi." "Đến đây, để tỷ tỷ thưởng thức một chút......" Dương Tuyết vừa nói vừa c·ở·i dép lê nhảy lên g·i·ư·ờ·n·g....... Sáng sớm hôm sau. Tô Dương và Dương Tuyết vẫn ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, ăn cơm xong thì thong thả lái xe đến c·ô·ng ty. "Lão c·ô·ng, hôm nay em liên lạc với kh·á·c·h sạn và c·ô·ng ty tổ chức hôn lễ, đem mọi việc định ra trước." "Ừ." "Lão bà, em là bí thư mà, sao việc này đều do Dương Tổng tự mình làm vậy?" Tô Dương lái xe, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Tuyết đang ngồi ở ghế phụ. "Lão bà đây không phải là không cần ra trận nên để em bận rộn một chút sao, nếu không em còn thấy không quen đó. Không sao đâu Tô Bí Thư, sau này Dương Tổng cũng là Dương Bí Thư của anh thôi. Chúng ta đừng phân biệt rõ ràng như vậy, được không?" "Ha ha ha......" "Được thôi Dương Bí Thư, xưng hô thế này không tồi, em t·h·í·c·h." Tô Dương cười, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Dương Tuyết, nhẹ nhàng xoa bóp. "Được Tô Tổng, sau này anh là Tô Tổng của em, em là tiểu bí thư của anh, được không?" "Được Dương Bí Thư......" "......" Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ, rất nhanh đã đến c·ô·ng ty....... "Tô Tổng, Dương Bí Thư đi làm việc đây, anh đi xem phần mềm c·ô·ng ty của anh đi, thỉnh thoảng cũng phải mau mau đến xem." "Ừ, được rồi Dương Bí Thư." Tô Dương nói, ôm Dương Tuyết vào lồng n·g·ự·c, nhẹ nhàng hôn một cái. Sau đó cười khoát tay rời khỏi phòng làm việc của nàng. Anh về tới phòng làm việc của mình, rót một tách cà p·h·ê, xem qua các số liệu nghiệp vụ của từng tuyến. Đặc biệt chú ý số liệu bên mảng trang phục trẻ em. Càng xem càng thấy sự p·h·át triển của mảng trang phục trẻ em, quả thực là phi tốc! Đợi uống hết một tách cà p·h·ê, Tô Dương rời khỏi phòng làm việc, đến khu làm việc của c·ô·ng ty phần mềm. "Tô Tổng, ngài đến rồi." Tại khu làm việc của Nhất Tiến Nhuyễn Kiện c·ô·ng ty, Lý Lam nhìn thấy Tô Dương nên cười đứng dậy chào hỏi. "Ừ, ta đến xem một chút." "Được Tô Tổng, có cần triệu tập mọi người họp không ạ?" "Không cần, ta đến xem tùy t·i·ệ·n thôi, không cần họp, mọi người đều rất bận." Bên c·ô·ng ty phần mềm này, cơ bản đều là nhân viên nghiên cứu p·h·át minh, công việc mỗi ngày là chỉnh lý nhu cầu, dựa vào nhu cầu để nghiên cứu p·h·át minh. Chỉ cần hạng mục được x·á·c định, những việc còn lại chỉ cần theo sát thời gian và tiến độ nghiên cứu p·h·át minh là được. Việc này có Triệu Thanh Sơn phụ trách, anh ta về cơ bản không cần quan tâm. "Tô Tổng, ngài uống trà hay cà p·h·ê, tôi giúp ngài......" Lý Lam làm kiêm chức bí thư của Tô Dương và Dương Tuyết, hiện tại cũng chỉ là trên danh nghĩa. Hai người đều không bận, Lý Lam tự nhiên cũng không cần làm gì. Bây giờ cô chủ yếu làm tốt c·ô·ng tác nhân sự của c·ô·ng ty phần mềm. Công việc ngược lại đơn giản và thoải mái. "Ta vừa uống cà p·h·ê rồi, cô cứ làm việc đi Lý Lam, ta đi xem Thanh Sơn." Tô Dương nói, khoát tay với Lý Lam rồi đi về phía c·ô·ng vị của Triệu Thanh Sơn. "Thanh Sơn, dạo này thế nào?" "Tô Tổng ngài khỏe, mọi chuyện thuận lợi, đừng lo lắng......Dương Tổng cứ ba ngày hai đầu lại hỏi tôi tình hình. Nếu không phải cô ấy chỉ hỏi tiến độ hạng mục, tôi còn tưởng cô ấy có ý với tôi chứ, ha ha ha......" "Ha ha ha, chỉ cần cô ấy thật sự để ý cậu, tôi cũng không có ý kiến gì." Tô Dương cười, đưa tay vỗ vai Triệu Thanh Sơn. Nếu Dương Hạ mà thành với anh ta, vậy thì chỉ thu được một đứa con rể còn lớn hơn mình, hình như.....cũng được đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận