A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 255: hô một tiếng ba ba thôi, liền một tiếng có được hay không?

Chương 255: Hô một tiếng ba ba thôi, một tiếng thôi có được không? Còn về việc có thật sự mang thai hay không, cái này ai cũng không biết, làm sao cũng phải đợi mấy ngày xem sao. Đi bệnh viện kiểm tra chẳng phải sẽ biết thôi. Lại nói, đi hiệu t·h·u·ố·c mua que thử thai cũng được, có lẽ một chút là ra ngay ấy chứ.
"Ha ha ha......"
"Không sao đâu lão bà, thân thể ta tráng kiện thế này......dù lần này không được, sau này cũng nhanh thôi."
"......"
Nhìn vẻ hưng phấn của Tô Dương, Dương Tuyết tựa người vào ghế phụ, cười híp mắt nhìn.
Không bao lâu, hai người đến công ty.
"Lão c·ô·ng, buổi sáng em có cuộc họp, em đi làm trước nhé. À lão c·ô·ng, cuộc họp thứ hai của anh nhớ tham gia đấy."
Vừa đến công ty, Dương Tuyết bước nhanh về phía phòng làm việc của mình.
"Ừ, biết rồi lão bà, nhất nhất nghe theo chỉ huy, em đi chậm thôi......đừng đi nhanh vậy, coi chừng hài t·ử."
Thấy Dương Tuyết bước nhanh vậy, Tô Dương không khỏi giật mình trong lòng.
Ôi trời...... Tiểu Tuyết lão bà của ta ơi!
Từ giờ trở đi em đi đứng phải cẩn t·h·ậ·n, chậm rãi thôi nhé!
"Phốc phốc......"
"Anh đi học hỏi trước đi lão c·ô·ng, em không sao."
Dương Tuyết quay đầu cười với Tô Dương, khẽ khoát tay.
Rồi nhanh chân vào phòng làm việc của mình.
" "
Tô Dương nhìn bóng lưng lão bà, cười gật đầu, rồi quay người đi về phòng làm việc của mình.......
"Hoắc! Nha đầu, cháu đến sớm vậy à?"
Vừa vào cửa, đã thấy Dương Hạ ngồi sau bàn làm việc của mình, vẻ mặt chăm chú.
"Chào thúc thúc."
Dương Hạ ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt.
Vẻ mặt và thần sắc kia...... Hoàn toàn là một bộ dáng khuê tú nhà giàu!
"Ừ, Bình Bình nhà cháu còn chưa nói khi nào về à?"
Tô Dương vừa nói vừa để cặp lên bàn làm việc.
"Còn nửa tháng nữa là khai giảng, nó bảo đợi khai giảng rồi về."
Dương Hạ giọng nhàn nhạt, dường như không hề có chút buồn bã nào.
"À phải rồi thúc, cô thư ký vừa xay cà phê giúp chú đó, uống khi còn nóng nhé."
"Ừ, Phỉ Phỉ về rồi à?"
"Vâng, mới đi lúc nãy."
Dương Hạ ngẩng đầu nhìn Tô Dương, ánh mắt lộ tia dò xét cười.
"Phỉ Phỉ......"
"Thúc thúc, chú gọi cô ấy thân m·ậ·t ghê."
"Khụ khụ khụ......"
"Nha đầu ngốc, chỉ biết trêu thúc thôi. Mọi người quen cả rồi, một tiếng gọi thôi mà......hơn nữa, mụ mụ cháu cũng biết chuyện này."
Trước trêu chọc của Dương Hạ, Tô Dương có chút x·ấ·u hổ.
Chẳng qua chỉ là một tiếng gọi thôi, vốn dĩ không quan trọng.
"Ha ha ha......"
"Thôi được rồi thúc, cháu đùa chú thôi, thấy chú căng thẳng kìa......mẹ cháu mới không để ý mấy chuyện này, nếu không sao lại an bài cho chú một cô bí thư xinh đẹp như vậy?"
"Hừ, đúng là vậy, chỉ có nha đầu cháu là t·h·í·c·h nói bậy."
Tô Dương giơ ngón tay chỉ Dương Hạ.
"Bình Bình lão bà không về......chú chẳng phải rất cô đơn sao?"
"Xí......"
"Có gì mà cô đơn chứ, chẳng phải có cháu bầu bạn mỗi ngày rồi sao."
"Khụ khụ khụ......"
"Nha đầu, chú với cháu và Bình Bình khác nhau mà?"
Tô Dương nói rồi mở máy tính xách tay.
Chuẩn b·ị bắt đầu chỉnh lý những thứ học được hôm qua tại bộ phận tiêu thụ.
"Có khác mấy đâu, vừa học vừa tán gẫu với chú, vui mà......"
"À phải rồi thúc, mấy thứ học được hôm qua ở bộ phận tiêu thụ, cháu chỉnh lý xong rồi. Cháu gửi cho chú xem, chú có thể dựa vào ghi chép của chú mà điều chỉnh lại."
Nói rồi, Dương Hạ gửi tài liệu qua máy tính.
"Trời, nha đầu......dạo này cháu học hành chăm chỉ vậy à? Tăng ca sửa sang lại luôn?"
"Thì đấy, dù sao ban đêm cũng có ai th·e·o giúp cháu đâu......không như chú. Nên cháu tăng ca sửa sang lại đó."
"Lợi h·ạ·i lợi h·ạ·i! Đúng là con gái ngoan của ta!"
Tô Dương nhận tài liệu Dương Hạ gửi, mở ra xem qua loa rồi giơ ngón cái.
"Xí, đương nhiên rồi......"
Dương Hạ khẽ hừ một tiếng, mặt hơi ửng đỏ.
"Ban đêm của ta......đây không phải là đang bận tạo một thằng em trai hoặc em gái giúp cháu sao, học hành thì hết cách làm thêm giờ rồi."
"À nha đầu......nói cho cháu một tin vui!"
"Tin vui gì? Chú không phải muốn giới thiệu bạn trai cho cháu đấy chứ? Cháu nói trước nhé......cháu đang có bạn gái rồi, không cân nhắc ai khác đâu."
Nghe Tô Dương nói, Dương Hạ lập tức nghĩ đến chuyện này.
Mấy ngày nay, nàng và Tô Dương thường xuyên trao đổi về đặc điểm của đàn ông.
Khiến Dương Hạ càng hiểu về đàn ông một cách kh·á·c·h quan và toàn diện hơn.
"Không phải không phải, chú biết cháu không t·h·í·c·h 'bắt cá hai tay', yên tâm, việc này không vội. Chú nói chuyện khác......Tin cực vui!"
"Trời!"
"Nói nhanh lên, nhanh lên!"
Dương Hạ nghe vậy, mắt sáng lên, trong đầu lập tức nghĩ đến rất nhiều.
"Ha ha ha......"
"Cháu đoán xem?"
"Xí, không đoán, không đoán! Nói mau đi, nhanh, thúc thúc tốt của cháu."
"Gọi ba ba thì sẽ nói cho cháu biết."
"Không......thúc thúc đáng gh·é·t. Nhanh lên, đừng trêu cháu nữa, nói cho cháu biết đi, để cháu vui lây."
Dương Hạ nhìn Tô Dương cười tươi như hoa, biết tin này hẳn không đơn giản.
Nhất thời nàng cũng nghĩ đến mấy khả năng, nhưng đều không x·á·c định.
"Nha đầu, gọi một tiếng ba ba thôi, gọi một tiếng thôi được không? Ngoan......"
"Đáng gh·é·t......"
"Con đã nói rồi, chờ chú với mẹ con kết hôn thì con sẽ gọi chú là ba ba, chú gấp gáp làm gì? Hơn nữa......không phải con bảo Bình Bình gọi chú là ba ba rồi sao?"
Dương Hạ vừa nói vừa đứng dậy đi tới.
"Bốp."
Nhẹ nhàng đ·ậ·p một tay lên vai Tô Dương.
"Nhanh, nói cho con biết đi......thúc thúc nghe lời."
"Ách....."
"Nha đầu, chẳng lẽ trước khi chú và mẹ cháu đăng ký kết hôn, cháu nhất định sẽ không gọi chú là ba ba sao? Chú rất muốn nghe cháu gọi một tiếng, một tiếng thôi cũng được. Bình Bình gọi chú là ba ba thì không tính đâu, quan hệ hai con......chú thấy chỉ là bạn tốt thôi."
Tô Dương không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Làm sao cũng phải nghĩ cách để Dương Hạ tự miệng gọi một tiếng ba ba!
"Xí......"
"Con với Bình Bình biết đâu sau này......cũng kết hôn đấy."
"Không tin! Cháu với nó kết cái đầu, p·h·áp luật nước mình không cho phép đâu có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận