A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 123: ngươi bây giờ là trưởng bối, không cho phép nghe ngóng tiểu bối việc tư

Chương 123: Ngươi bây giờ là trưởng bối, không cho phép nghe ngóng việc tư của tiểu bối
Khi hai người tỉnh lại từ giấc ngủ mê, trời đã vừa rạng sáng.
“Lão công, chúng ta…”
Dương Tuyết rúc vào trong ngực Tô Dương, dịu dàng khác thường.
“Hoắc!”
“Vậy mà trời đã rạng sáng rồi, thời gian trôi qua thật nhanh a.”
Tô Dương đưa tay lấy điện thoại di động từ trên tủ đầu giường xem xét, không khỏi thầm sững sờ.
Không cẩn thận vậy mà đã đến ngày thứ hai!
Ách…
Lại còn có tin tức của Dương Hạ và muội muội gửi tới.
Thế là hắn mở tin tức của muội muội trước.
“Ca ca, hôm nay Dương Hạ giới thiệu một người bạn tốt của nàng cho ta làm quen, nàng tên là Tu Bình Bình. Chiều hôm nay ba người chúng ta lại cùng nhau đến trung tâm thương mại dưới lầu công ty tẩu tử, hai người họ lại giúp ta chọn không ít quần áo. Lúc đầu ta nói không muốn đâu, nhưng Dương Hạ thật sự quá nhiệt tình… Điều này khiến ta căn bản không thể nào từ chối. Ca ca… lần này ta lại có thêm một đống quần áo lớn.”
Nhìn tin tức muội muội gửi tới, Tô Dương không nhịn được nở nụ cười.
Nhiều quần áo mới như vậy, chắc chắn đủ cho muội muội mặc trong một thời gian dài.
Dương Hạ nha đầu này ngược lại rất hiểu chuyện, biết thương tiểu cô này của nàng.
Nhưng bây giờ là rạng sáng, hắn cũng không trả lời tin nhắn cho tiểu muội.
Tiếp đó…
Hắn lại mở tin tức Dương Hạ gửi tới.
“Lão thiết, ngươi và mẹ ta đi đâu rồi? Ta với Bình Bình đói bụng…”
“Thúc, hai người các ngươi không phải là đi đâu thuê phòng rồi chứ? Trời ạ… việc này, ngươi có thể nói sớm cho ta biết a, làm ta đói bụng lâu như vậy.”
“Được rồi được rồi, ta và Bình Bình tự nấu mì ăn rồi, hai người các ngươi cứ chơi vui vẻ đi, tối nay cũng đừng về.”
“Đúng rồi, chiều nay ta lấy cho tiểu cô không ít quần áo mới, không cần cảm ơn a.”
“Cứ vậy nha… ta và Bình Bình cũng muốn đi ngủ rồi, ha ha…”
Phốc phốc…
Tô Dương nhìn tin tức Dương Hạ gửi tới, không nhịn được khẽ cười.
“Lão công, cười gì vậy?”
Nghe tiếng cười của Tô Dương, Dương Tuyết ló đầu ra từ trong ngực hắn.
Đưa tay ôm cổ hắn, hôn trực tiếp một cái.
“Tiểu Hạ nói nàng đói bụng, đang chờ chúng ta về đâu.”
“A nha…”
“Quên mất quên mất, lão công, chúng ta mau về đi… đừng để Tiểu Hạ nha đầu kia biết chúng ta ở bên ngoài thuê phòng…”
Dương Tuyết nghe vậy, không khỏi giật nảy mình, xoay người định ngồi dậy tìm quần áo.
Lúc trước bận rộn quá đi… Đem tất cả những chuyện khác đều quên sạch.
“Không cần đâu lão bà, bây giờ đã là rạng sáng rồi… giờ này còn về làm gì?”
Tô Dương cười khẽ vươn tay, lại lần nữa ôm Dương Tuyết vào trong ngực.
“A?!”
“Vậy mà trời đã rạng sáng rồi?!”
“Đúng vậy lão bà, ngươi xem này…”
Tô Dương cười đưa điện thoại di động đến trước mặt Dương Tuyết.
“Ách…”
Dương Tuyết ngượng ngùng cười cười, co rụt người lại, lại chui vào trong ngực Tô Dương.
Nếu đã giờ này rồi, vậy thì… không muốn về nữa…

Sáng sớm hôm sau.
Hai người ăn sáng xong ở khách sạn, liền lái xe về công ty.
“Lão công, buổi sáng ta còn có cuộc họp, ta đi họp trước đây a…”
Xe lái thẳng đến cửa chính công ty, Dương Tuyết xuống xe trước.
Vì phải đi họp, nên sau khi xuống xe nàng liền vội vàng lên lầu.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Dương Tuyết, hắn không khỏi có chút thất thần.
Ký ức hai đời… khiến tình cảm của Tô Dương đối với nàng đạt đến một tầm cao hoàn toàn mới!
Đỗ xe xong, hắn không nhanh không chậm tiến vào tòa nhà cao ốc, sau đó đến bộ phận mạng lưới.
“Ngọa Tào!”
“Lão thiết…”
“Ngươi đây là đang nêu gương xấu cho vãn bối là ta đây mà! Không nói một tiếng liền đi thuê phòng… Lão thiết, ta nói này, có thể đừng đói khát như vậy được không?”
Tô Dương vừa đến chỗ làm của mình, Dương Hạ nghiêng đầu qua, cau mày.
Trong giọng nói còn lộ ra vẻ khó chịu.
“Khụ khụ khụ…”
“Lão thiết đừng quậy nữa, tối qua ta và mẹ ngươi nhớ lại rất nhiều chuyện… hai ta tìm một chỗ cùng nhau trò chuyện thôi. Cái gì mà đói khát hay không đói khát, trẻ con đừng đoán mò. Lại nói… Chẳng phải ngươi cũng bảo chúng ta đừng về sao? Sao nào? Ngươi và Bình Bình tối qua không phải cũng rất vui vẻ sao?”
Tô Dương đưa tay vỗ vỗ vai Dương Hạ, cười ngượng ngùng.
“Không phải đâu… Ta nói này Lão thiết, mẹ ta nói gì thì nói cũng là người sắp bốn mươi rồi, ngươi thì còn chưa tới 20 tuổi. Ta lo lắng cho cơ thể của nàng…”
“Còn về ta và Bình Bình…”
Vừa nhắc tới Tu Bình Bình, ánh mắt Dương Hạ tức khắc lộ ra vẻ vui sướng.
“Hai chúng ta… đương nhiên là vui vẻ rồi a, thôi quên đi, ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Trời ạ, ngươi không nói sao ta hiểu được a? Lại nói… Ta chỉ là hơi tò mò, hai người các ngươi thể hiện tình cảm với nhau như thế nào? Chẳng lẽ… các ngươi chỉ ôm một cái, hôn một cái thôi sao? Cái này, cái này… Vậy thì quá không thú vị rồi?”
Tô Dương không nhịn được cười, quay đầu lặng lẽ hỏi.
“Xí…”
“Được rồi được rồi, ngươi bây giờ là trưởng bối, không được phép nghe ngóng chuyện của tiểu bối.”
Dương Hạ không khỏi mặt hơi đỏ lên, có chút xấu hổ nói.
Dù sao cũng là việc riêng tư của nàng và Tu Bình Bình, thật sự có chút xấu hổ khi nói với người khác.
Lại nói… Tô Dương dù sao cũng là đàn ông thực thụ, ít nhiều gì vẫn có chút khác biệt với nàng.
“Bây giờ biết ngươi là vãn bối rồi hả, ha ha… hai chúng ta thế nhưng là Lão thiết đấy!”
Tô Dương cười khẽ, không nhịn được lắc đầu.
“Được rồi được rồi… quay lại ta sẽ cho ngươi biết, bây giờ đang đi làm mà, khó mà nói những chủ đề không phù hợp với thiếu nhi kia… chờ tan làm, tan làm rồi nói.”
“Đúng rồi Lão thiết, tiểu cô của ta… ta phát hiện cũng thật đáng yêu a, mặc dù kém Tiểu Bình Bình của ta một chút, nhưng cũng rất tốt rồi.”
“Khụ khụ khụ…”
“Xú nha đầu, đó là tiểu cô của ngươi, ngươi nói cái gì đó?! Nhưng không được đoán mò a!”
Tô Dương đưa tay búng trán Dương Hạ một cái, nhỏ giọng nói.
Nha đầu này, chỉ thích nói mò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận