A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 222: đại tỷ gặp được Tô Hân

Chương 222: Đại tỷ gặp được Tô Hân
"Ân, ca ca ngươi nói..."
"Nha đầu, đời này lão mụ của ta đến Giang Thành, vừa vặn hôm nay đi theo ta đến công ty."
Tô Dương đưa tay nắm lấy bả vai Tô Hân, cùng nàng cùng đi đến bên cửa sổ hành lang.
"A, cái kia... Ca ca là muốn ta đi gặp a di sao?"
"Ừ, đúng vậy muội muội..."
"Là như thế này, ta cùng nàng nói, ngươi là ta ở công ty gặp được một cô gái có tướng mạo rất giống ta... Hiện tại ta còn chưa nói với nàng chuyện kiếp trước của ta. Ta lo lắng vừa lên đã nói chuyện kiếp trước hậu thế, sợ nàng không tin, nên muốn từng bước xâm nhập để nói với nàng. Muội muội cứ phối hợp ca ca... Chúng ta từng bước một có được không?"
Rất nhanh, Tô Dương liền cùng Tô Hân nói đại khái ý nghĩ của mình.
"Được ca ca, muội muội đều nghe theo ngươi..."
Đối với kế hoạch của Tô Dương, muội muội tự nhiên là toàn lực ủng hộ.
Nếu như chuyện này xử lý tốt... Đối với ca ca, đối với cả hai gia đình, đều có thể nói là chuyện tốt.
"Ừ, ngươi nghe ca ca nói..."
Tiếp đó, Tô Dương lại nói với muội muội một vài điểm cần chú ý.
Chủ yếu là đừng bất cẩn để lộ...
"Đi thôi muội muội, mẹ ta là người rất tốt, thả lỏng, tự nhiên một chút là được."
"Ừ, được ca ca..."
Sau khi cùng muội muội sắp xếp bàn giao xong, hai người liền cùng nhau đi về phía phòng làm việc của Tô Dương.
Rất nhanh...
Tô Dương đã tới trước cửa phòng làm việc của mình, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Tô Hân đi theo phía sau hắn, trong lòng hơi có chút khẩn trương.
"Mẹ..."
Vừa vào cửa, Tô Dương liền cười hì hì gọi một tiếng với đại tỷ đang ngồi trên ghế salon.
Bất quá, lần này cũng không gọi đại tỷ.
"Ừ..."
Ngay khoảnh khắc đại tỷ vừa nghiêng đầu, liền thấy được Tô Hân đi theo sau lưng Tô Dương.
Ánh mắt của nàng trong khoảnh khắc trở nên ngây dại.
Tiểu cô nương này... Nhìn sao mà quen mặt thế này?!
Gương mặt này... Tướng mạo rất giống cha của Dương Dương!
Mà lại cũng có mấy phần giống đại tỷ!
"A di, ngài khỏe..."
Ngay khi nhìn thấy lão mụ của Tô Dương, Tô Hân dường như có một loại cảm giác quen biết mãnh liệt.
Nàng ẩn ẩn cảm thấy... A di xinh đẹp trước mắt, sao lại giống mẹ của mình đến vậy?!
Nếu lão mụ không phải đầu đầy tóc hoa râm, người lộ vẻ già... Thì nhìn cùng a di này cứ như là chị em ruột vậy!
Thế giới này... Thật kỳ quái a!
"Hảo hài tử, ngươi khỏe..."
Đại tỷ sau khi nhìn thấy Tô Hân, liền đứng dậy.
Vừa đánh giá Tô Hân từ trên xuống dưới, vừa đi đến bên cạnh nàng.
Đứa bé này... Sẽ không phải thật sự là loại mà cha của Dương Dương lưu lại bên ngoài đấy chứ?!
"Hài tử, ngươi tên gì?"
"A di, cháu tên là Tô Hân..."
"A, Tô Hân, chúng ta đều họ Tô... Đến đây hài tử, ngồi chỗ này."
Nói xong, đại tỷ liền chào hỏi Tô Hân ngồi bên cạnh mình.
"Hài tử, ba ba mụ mụ của ngươi làm gì?"
"A di, ba ba mụ mụ của cháu đều làm việc tại công ty vật nghiệp, làm nhân viên bảo an quét dọn..."
"Nha..."
"Làm việc ở công ty vật nghiệp, thật vất vả..."
"Đúng vậy a a di, ba ba mụ mụ của cháu tuổi đều lớn rồi, cho nên... Công việc như nhân viên bảo an quét dọn còn dễ tìm một chút."
Tô Hân khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tô Dương đang ngồi làm việc sau bàn.
Nàng không nói là lão mụ đã không đi làm, hay là tình huống ban đầu.
"A, Tô Hân, nhà ngươi có mấy đứa con?"
"Cháu... chỉ có một mình cháu."
"Chỉ có một mình ngươi? Vậy cha mẹ ngươi muốn con thật muộn..."
Đại tỷ nghe vậy, không khỏi khẽ gật đầu.
Có lẽ là cha mẹ nàng muốn con muộn, bằng không hài tử cũng sẽ không nhỏ như vậy.
"Kỳ thật cháu trước kia có một ca ca, nhưng mà lúc 18 tuổi thì xảy ra chuyện rời đi... Về sau cha mẹ mới có cháu."
"Dạng này..."
"Thật sự xin lỗi hài tử, a di không nên hỏi nhiều."
Đại tỷ nghe vậy sững sờ, không khỏi âm thầm thở dài một cái.
Một đứa con 18 tuổi qua đời... Vậy cha mẹ khẳng định cực kỳ bi thương.
"Không sao ạ a di... Ca ca cháu rời đi đã mười chín năm rồi... Nếu ca ca cháu còn khỏe mạnh, đoán chừng cũng phải 36 tuổi."
"Nha..."
"Ngươi cùng nhi tử Dương Dương của ta trùng hợp gặp ở đơn vị?"
"A di, cháu và con trai ngài quen nhau trong trường đại học, cháu hiện tại nhận hắn làm ca ca... Như vậy được không ạ a di?"
Tô Hân nói, không khỏi ngòn ngọt cười.
Chỉ là trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng khó nói nên lời.
"Đương nhiên được chứ..."
Đại tỷ nghe vậy, không khỏi sững sờ.
Ngẩng đầu nhìn Tô Dương phía sau bàn làm việc.
Thằng nhóc này nhận muội muội mà không nói với ta tiếng nào!
"Nhưng mà, các ngươi làm bạn tốt là được rồi, sao lại muốn nhận làm huynh muội?"
"Bởi vì..."
Tô Hân ngẩng đầu nhìn Tô Dương, nhất thời có chút không biết trả lời như thế nào.
Trước đó hai người trao đổi thời gian ngắn, cũng không nghĩ đến nhiều như vậy.
"Mẹ, bởi vì con bé dáng dấp đặc biệt giống ca ca đã mất của con."
"Đúng vậy a a di, bởi vì Tô Dương ca ca đặc biệt giống ca ca của cháu... Cháu lúc đó vừa nhìn thấy anh ấy, đã rất kinh ngạc."
"Thật vậy sao?"
Đại tỷ nghe vậy, không khỏi mở to mắt nhìn.
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bạn trai con dâu cùng Dương Dương liền dáng dấp giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ ca ca của tiểu nha đầu này cũng giống Dương Dương như đúc?
Với kinh nghiệm gần 50 năm nhân sinh của nàng, thật đúng là chưa từng gặp chuyện như vậy đâu!
Cái này... Chuyện này cũng quá thần kỳ đi?!
"Ừ, đúng vậy a a di, Tô Dương ca ca cùng ca ca cháu, dáng dấp đơn giản giống nhau như đúc luôn."
"Thật ư?!"
"Đúng a a di..."
"Tiểu Hân, ngươi không phải có hình ca ca ngươi sao? Tìm cho mẹ xem thử đi."
"Ừ, được ca ca..."
Tô Hân đáp ứng, sau đó lấy điện thoại ra.
Một lát thao tác...
"A di, ngài xem... Đây là tấm hình của ca cháu, đã để trong sách cũ nhà cháu rất nhiều năm rồi."
Nói xong, Tô Hân đưa điện thoại di động đến trước mắt lão mụ của Tô Dương.
"Cái này..."
Trong nháy mắt, đại tỷ liền ngây ngẩn cả người.
Đây chẳng phải là tấm hình con dâu đã cho xem sao?
Nhưng nhìn kỹ... Tấm hình này có vẻ cũ kỹ, màu sắc bên cạnh đã tróc ra một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận