A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 11: Xưng hô này, nghe tốt có cảm giác a!

Chương 11: Cách xưng hô này, nghe thật hay!
"Sao rồi Tô Dương?" Bị giật mình, Dương Tuyết nhìn Tô Dương đang ôm đầu nhắm chặt mắt, vội vàng hỏi.
"Hô......" Một lát sau, Tô Dương lắc đầu, lúc này mới bình tĩnh lại. Cảnh tượng trong đầu hiện giờ vô cùng rõ ràng.
"Tô Dương đệ đệ, em không sao chứ?" Dương Tuyết lo lắng nhìn Tô Dương, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn.
"Không sao, không sao." Tô Dương quay đầu nhìn Dương Tuyết, một cảm giác quen thuộc khó tả, tự nhiên sinh ra! Nếu như trước kia chỉ là trên lý thuyết hiểu rõ, thì bây giờ lại có thêm một tia quen thuộc dường như đến từ sâu trong linh hồn.
"Tô Dương......" Tựa như cảm thấy sự khác biệt trong mắt Tô Dương, vành mắt Dương Tuyết hơi đỏ lên. Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra điều gì?
"Tiểu Tuyết?" Hắn nhớ rất rõ, ngay khi đẩy Dương Tuyết ra, hắn đã hô lớn một tiếng "Tiểu Tuyết coi chừng"! Xem ra, kiếp trước hắn đã gọi nàng là Tiểu Tuyết.
Trong nháy mắt, hai mắt Dương Tuyết trào ra những giọt nước mắt to như hạt đậu. Ròng rã 18 năm! Cuối cùng lại được nghe tiếng gọi "Tiểu Tuyết" quen thuộc!
"Ô ô ô......" Dương Tuyết đưa tay tháo dây an toàn, tựa vào vai Tô Dương nghẹn ngào khóc. Xem ra đúng là hắn! Không sai chút nào! Người yêu mà nàng khổ tâm chờ đợi suốt 18 năm cuối cùng cũng đến tìm nàng! Hắn cuối cùng đã trở lại bên cạnh nàng!
"Ngoan, Tiểu Tuyết, chúng ta không khóc...... Hôm nay khóc đến đây thôi, hôm nay em còn có mấy cuộc họp nữa mà." Tô Dương vuốt ve đôi mắt ướt át, vỗ nhẹ vào lưng Dương Tuyết. Người ngọc trong lồng ngực này...... Những năm qua đã phải chịu khổ rồi! Ký ức càng rõ ràng, hắn lại càng thấy xót xa.
"Tô Dương ca ca......"
"Ách?" Tô Dương nghe giọng nói nhu hòa e lệ của Dương Tuyết, không khỏi sững sờ. Trước kia nàng gọi ta như vậy sao? Nghe thật hay! Đặc biệt là bây giờ nàng đã trở thành một đại tỷ tỷ thành thục, lớn hơn Tô Dương tận 18 tuổi. Lúc gọi cách xưng hô này, nghe sao mà khiến lòng người ngứa ngáy.
"Đừng khóc nữa Tiểu Tuyết, được không? Về sau chúng ta phải luôn vui vẻ cười......" Thực ra Tô Dương chỉ khôi phục được rất ít ký ức, chỉ là vài giây hình ảnh mà thôi. Phải nói, đó chính là hình ảnh ký ức cuối cùng của kiếp trước hắn.
"Ừm......" Dương Tuyết ngồi thẳng dậy, rút khăn tay lau nước mắt.
"Oanh!" Theo tiếng chân ga, xe lại tiếp tục chạy về phía trước....... Dưới sự chỉ dẫn của Dương Tuyết, Tô Dương rất nhanh đã lái xe đến nơi làm việc của nàng.
"Dương Tuyết Phục Sức Tập Đoàn" Cái tên này...... Có chút thú vị.
"Tô Dương, em lên lầu họp trước, đến giờ rồi...... Anh đỗ xe xong thì lên thẳng phòng làm việc trên tầng cao nhất đợi em được không?" Dương Tuyết đã sớm ổn định cảm xúc, đồng thời hơi chỉnh trang lại một chút. Vừa đến dưới lầu tập đoàn, khí tràng mạnh mẽ của nàng liền bộc phát. Dù là mỉm cười nói chuyện, cũng khiến Tô Dương có một chút áp lực vô hình.
"Ừ, em đi nhanh đi...... Tiểu Tuyết."
"Gọi tỷ tỷ." Dương Tuyết không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn Tô Dương, trong mắt mang theo nụ cười không cho cự tuyệt.
"Về sau khi có người...... Phải gọi là a di biết không? Đệ đệ ngoan...... Được rồi, tỷ tỷ đi lên trước đây." Dương Tuyết cười nói xong liền quay người mở cửa xe bước ra.
"Ách......" Tô Dương không khỏi cười lắc đầu. Vốn tưởng rằng sau này nàng sẽ gọi ta là ca ca, không ngờ bây giờ nàng vẫn gọi là đệ đệ. Chỉ là cảm giác này...... Tựa hồ thiếu một chút gì đó. Người ngoài thì gọi là a di, mình lại gọi là tỷ tỷ...... Sao lại có cảm giác tình nhân bí mật thế này?
Thôi được thôi được thôi...... Gọi tỷ tỷ cũng tốt, gọi a di cũng được, dù sao em vẫn là người phụ nữ mà ta, Tô Dương, yêu nhất cả kiếp trước lẫn kiếp này! Thực ra Tô Dương rất rõ ràng, đây chỉ là kế tạm thời mà thôi. Hắn và Dương Hạ là anh em, trước mặt nàng gọi lão mụ là tỷ tỷ thì chắc chắn không thích hợp. Trước mặt người không quen biết, gọi tỷ tỷ thì ngược lại không sao....... Tô Dương đỗ xe xong thì bước vào tòa cao ốc "Dương Tuyết". Cũng may Dương Tuyết đã sớm dặn trước, nếu không hắn căn bản không vào được. Đi thang máy lên tầng cao nhất, Tô Dương không khỏi ngây người. Công ty này thật có tiền...... Vừa bước vào cửa lớn đã bị kiến trúc xa hoa lộng lẫy làm choáng ngợp.
"Tiên sinh, ngài tìm ai?" Còn chưa kịp thưởng thức kỹ càng, hắn đã bị cô gái lễ tân chặn lại.
"Chào cô, tôi là Tô Dương, Dương Tuyết...... Dương Tổng bảo tôi đến phòng làm việc của cô ấy đợi."
"A, thì ra ngài là Tô Dương tiên sinh, Dương Tổng vừa mới nói với tôi, mời đi theo tôi." Cô gái lễ tân mỉm cười đứng dậy, dẫn Tô Dương vào. Đi dọc hành lang hơn 20 mét, rồi rẽ một cái, liền đến phòng làm việc của tổng giám đốc Dương Tuyết.
"Tô tiên sinh, mời vào, có việc gì cứ bảo tôi ở quầy lễ tân."
"Được, cảm ơn." Tô Dương gật đầu, rồi bước vào phòng làm việc của Dương Tuyết.
Một làn hương thoang thoảng ập đến, ách...... Rất quen thuộc. Không sai, đây rõ ràng là mùi hương trên người Dương Tuyết. Phòng làm việc rất lớn. Có bàn làm việc rộng lớn, có bể cá to, có chậu cây xanh lớn, phía sau còn có giá sách lớn......
"Cạch!" Cô gái lễ tân đẩy cửa bước vào, tay bưng một ly nước.
"Tô tiên sinh, mời dùng nước......"
"Cảm ơn......" Tô Dương mỉm cười gật đầu, xem ra người dưới trướng Dương Tuyết đều rất biết điều....... Bước đến trước tủ sách của Dương Tuyết, xem xét các cuốn sách trong tủ. Có sách tâm lý học, tài chính, thương nghiệp...... Còn có tạp chí thời trang, album ảnh người mẫu...... Đúng đúng, cái này đẹp đấy. Tô Dương tiện tay rút ra một cuốn album ảnh người mẫu, rồi ngồi xuống ghế sofa. Ếch thú...... Đúng là người mẫu dáng người chuẩn!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua......
"Leng keng!" Tô Dương cầm điện thoại lên xem, hóa ra là tin nhắn của tiểu tử Dương Hạ.
"Tô Dương, hắc hắc...... Tao cuối cùng cũng thấy cô gái ngoan hiền kia trong thư viện rồi (chát chát chát chát)." Thằng em này...... Tô Dương không nhịn được cười. Ngay sau đó, Dương Hạ lại gửi cho hắn một tấm ảnh. Cách đó không xa, khoảng cách mấy chiếc bàn, cô gái gầy gò hiền lành kia đang cúi đầu đọc sách. Rõ ràng là ảnh chụp trộm của Dương Hạ.
"Tô Dương Tô Dương, tranh thủ cho xin vài chiêu đi, online cầu cứu khẩn cấp!"
"Má! Mày bảo tao bày cho mày chiêu gì hả?"
"Bây giờ tao nên làm gì đây? Thấy nàng rồi...... Tao đột nhiên hơi căng thẳng vãi chưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận