A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 196: Dương Tuyết chuẩn bị đặt hàng “Quần áo”

Chương 196: Dương Tuyết chuẩn bị đặt hàng “Quần áo”
Kỳ thật hiện tại Dương Tuyết thực sự cảm nhận được, khi thật sự yêu một người, trong lòng sẽ nghĩ đến đem tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mình dâng hiến cho hắn! Đúng là "nữ vi duyệt kỷ giả dung"! Cho dù là mặc cho hắn bộ nội y cực kỳ "gợi cảm" đi chăng nữa.
"Tốt lão bà, vậy trước tiên đặt mấy món trên m·ạ·n·g đi, có phải là trên m·ạ·n·g không có loại xinh đẹp như vậy?" Tô Dương nghe vậy, trong mắt không khỏi toát ra đầy sao. Để lão bà mặc bộ “quần áo” xinh đẹp như vậy... quả thực là lần đầu! Chuyện này thật là quá ưỡn ẹo!
"Thì cũng không hẳn, thực ra rất nhiều c·ô·ng ty phục trang đang làm loại sản phẩm này, hơn nữa làm rất tốt. Hiện tại trên m·ạ·n·g bán rất nhiều... Lão c·ô·ng có phải rất muốn lão bà mặc không?"
"Khụ khụ khụ..."
"Đúng vậy a lão bà."
Thật lòng mà nói, Tô Dương rất muốn lão bà mặc loại "quần áo" xinh đẹp này.
"Phốc phốc..."
"Được rồi tiểu bảo bối, lão bà lát nữa chốt đơn... mấy kiểu này đều có thể tìm được tương tự." Nhìn bản t·h·iết kế trong máy tính, mặt Dương Tuyết càng đỏ hơn. Trong đầu nàng đã hiện ra cảnh mình mặc "quần áo" gợi cảm, Tô Dương đứng trước mặt mình ngây ngốc, nước miếng chảy ròng ròng.
"Quá tốt rồi lão bà!"
Tô Dương không ngờ lão bà lại sảng khoái đồng ý như vậy. Mặc loại đồ này cần dũng khí lớn lắm.
"Ha ha... tiểu bảo bối của ta, lão bà đi trước... lão c·ô·ng cứ ôn tập kỹ bài giảng của Uông Phù đi. Còn chuyện quần áo... ta nghĩ cách đã."
Dương Tuyết vừa nói vừa bật cười, ngồi dậy. Sau khi ôm hôn Tô Dương một lúc, nàng rời khỏi phòng làm việc của hắn.
"Ái chà..." Nhìn bóng lưng xinh đẹp của lão bà, Tô Dương không kìm được xao xuyến. Hắn bỗng thấy rằng, có loại quần áo đó, cuộc sống giữa hai người chắc chắn sẽ tăng gấp bội niềm vui! Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui không tả xiết! Xem ra mình còn trẻ quá, không biết có thứ thú vị như vậy! Biết thế... phải để lão bà mặc mỗi ngày mới được! Chuyện tăng gấp bội k·h·o·á·i hoạt, ai mà từ chối cho nổi chứ?!
...
Sau khi Dương Tuyết rời đi, Tô Dương lặng lẽ xem bản t·h·iết kế "quần áo" mà Uông Tổng Giam copy cho, không khỏi tỉ mỉ nghiên cứu một hồi. Đại tỷ tỷ này quả là một nhân tài! Vài sợi tơ với chút vải vụn mà t·h·iết kế ra được bộ quần áo tuyệt vời như vậy! Nhìn thôi cũng thấy xao xuyến! Đại tỷ tỷ này, thật không đơn giản! Không biết... đại tỷ tỷ này có mặc loại "quần áo" này không?
Sau khi quan s·á·t nghiên cứu hồi lâu, Tô Dương mới tắt tài liệu đi. Rồi bắt đầu ôn tập những gì Uông Tổng Giam đã dạy. Phải nói, đại tỷ tỷ này giảng bài rất hay, Tô Dương tiếp thu rất dễ. Càng ôn tập, hắn càng thấy hiểu sâu hơn.
"Đông đông đông..."
Lúc hắn còn đang ôn tập thì có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
"C-K-Í-T..T...T..."
Tiếng cửa mở, hóa ra là Lý Phỉ Phỉ.
"Tô Tổng, Uông Tổng Giam về rồi ạ?"
"Ừ, đúng rồi Phỉ Phỉ."
"Để em giúp Tô Tổng thêm nước trà."
Lý Phỉ Phỉ cười gật đầu, nhiệt tình cầm chén nước của Tô Dương đi thêm nước.
"Tô Tổng, trong đám bạn học của anh có tiểu s·o·á·i ca nào đẹp trai như anh không ạ?"
Vừa thêm nước, Lý Phỉ Phỉ vừa cười hỏi, mặt hơi ửng đỏ. Thật sự thì, thấy một tiểu s·o·á·i·ca ưu tú như Tô Dương, cô không khỏi ngưỡng mộ Dương Tổng. Cô tự nhận mình còn trẻ đẹp... nếu có thể tìm được một người bạn trai kiểu em trai như vậy thì tốt biết bao. Vừa trẻ vừa đẹp trai... khỏe mạnh có sức lực... nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
"Có chứ, lớp ta cũng có vài tiểu s·o·á·i·ca... Lý Bí Thư thấy hứng thú không? Ta giới thiệu cho." Tô Dương nhìn Lý Phỉ Phỉ, không khỏi đánh giá cô từ tr·ê·n xuống dưới. Cô nàng này cũng được đấy chứ. So với Dương Hạ thì còn kém xa, nhưng cũng coi là xinh gái.
"Ấy..." Lý Phỉ Phỉ nghe vậy, mặt đỏ bừng. "Được ạ, chờ các anh khai giảng..."
"Được rồi Phỉ Phỉ, ta nhất định ủng hộ cô."
Tô Dương cười gật đầu, nhận chén nước từ Lý Phỉ Phỉ.
"Tô Tổng bận đi ạ, có gì cứ gọi em nhé, bái bai..."
"Được rồi Phỉ Phỉ, cô đi đi."
Tô Dương cười gật đầu, vẫy tay với Lý Bí Thư... Đợi cô rời đi, Tô Dương tiếp tục học. Chẳng mấy chốc đã gần 12h trưa.
"Leng keng!"
Điện thoại Tô Dương bỗng reo. Hóa ra là tin nhắn của lão bà Dương Tuyết: "Tiểu bảo bối, đến ăn cơm đi... có tin tốt phải báo cho ngươi, mau tới đây (chát chát chát chát)."
Tô Dương đọc tin mà mừng rỡ. Lão bà có tin gì tốt? Hay là chiều nay không đi làm? Rồi hai người cùng về nhà "đàm luận nhân sinh"?!
"Được rồi lão bà, đến ngay đây (chát chát chát chát)!" Tô Dương không nghĩ nhiều, đóng sầm laptop. Cầm điện thoại di động đi về phía phòng làm việc của lão bà...
"Lão c·ô·ng, đến rồi à, rửa tay ăn cơm thôi... ba!" Vừa bước vào, Dương Tuyết đã ôm hôn Tô Dương một cách nồng nhiệt, trên mặt ửng đỏ, như đang giấu chuyện gì xấu hổ. Đôi mắt to tròn của nàng cũng thỉnh thoảng ánh lên vẻ lấp lánh.
"Lão bà, có tin gì tốt?"
"Ừm..."
"Giờ chưa nói đâu... nhanh ăn cơm đi, ăn xong về nhà với ta..."
"Về nhà?!" Tô Dương nghe vậy, tim đập thình thịch. Chẳng lẽ vì sáng nay xem "quần áo" kia mà nàng bỗng dưng bốc lửa, không kìm được nên muốn k·é·o mình về nhà, rồi "đi sâu" vào tâm hồn lần nữa?!
"Đúng a lão c·ô·ng, ăn nhanh đi... về nhà ta sẽ nói, nhất định sẽ rất vui."
"Ừ, được rồi lão bà!"
Trong nháy mắt, Tô Dương lại nghĩ ra một khả năng. Chẳng lẽ lão bà có thai?! Ta nói... có thật không vậy?! Sao nhanh thế?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận