A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 113: đi trước nhà khách đợi một hồi có được hay không?

Chương 113: Đi trước nhà khách đợi một lát có được không?
"Thì ra là như vậy a..." Tô Hân vừa nói vừa che miệng nhỏ, tươi cười nở rộ.
"Đúng đó nha đầu, quay đầu chờ ngươi nhìn thấy nàng liền biết..." Tô Dương cười gật gật đầu, đưa tay nhéo nhéo vành tai muội muội.
Muội muội này... Đầu nhỏ nghĩ ngược lại là thật không ít đó...
Không bao lâu, Tô Dương liền lái xe đưa muội muội đến dưới lầu.
"Ca ca, ngươi đi làm đi... ta đã trì hoãn của ngươi rất nhiều thời gian rồi."
"Nói cái gì trì hoãn thời gian, chúng ta là anh em muội muội thôi mà."
Tô Dương cười vỗ vỗ vai muội muội, sau đó dõi mắt nhìn nàng tiến vào cửa.
Nhìn muội muội biến mất trong thang máy, Tô Dương liền lái xe quay về.
Đến tiếp sau... Liền xem muội muội cùng phụ mẫu giao lưu tình huống.
Tin tưởng rất nhanh... mọi người sẽ có thể gặp mặt!
...
Không bao lâu... Tô Dương liền chạy về c·ô·ng ty, trực tiếp đến phòng làm việc của Dương Tuyết trên tầng cao nhất.
"Lão c·ô·ng sao lại trở về sớm như vậy? Tiểu muội đâu?"
Dương Tuyết thấy lão c·ô·ng trở về, trên mặt lộ ra vẻ nhu tình khó tả.
Thế là tranh thủ thời gian đứng dậy, từ sau bàn c·ô·ng tác đi tới.
"Tiểu bảo bối... ba!"
"Muội muội thấy thời gian không còn sớm, liền trở về."
Dương Tuyết ôm lấy cổ hắn, Tô Dương ôm eo nhỏ nhắn của nàng.
Trong chốc lát, hai người liền dán chặt vào nhau.
"Nha..."
"Dù sao cũng đã nh·ậ·n nhau với muội muội, về sau còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa mà. Nếu không... quay đầu ta xin phép đơn vị cho muội muội chút việc, để nàng trong ngày nghỉ cũng học một ít?"
"Tốt lão bà..."
Tô Dương có chút lên tiếng, một tay liền bế Dương Tuyết lên...
"Lão c·ô·ng, ta... để cho ta làm việc thêm một lát nữa, lát nữa chúng ta về nhà sớm có được hay không?"
Dương Tuyết cùng người yêu ôm hôn một lát sau, nàng p·h·át giác bầu không khí ấm lên quá nhanh.
"Tốt thôi lão bà, bất quá về nhà khẳng định là không được..."
"Sao vậy bảo bối?"
Dương Tuyết vừa ngồi dậy, vừa sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch.
"Con gái ta Tiểu Hạ trở về, vừa nãy xin ta một ít tiền tiêu vặt, nói là muốn mua đồ trang điểm..."
Tô Dương vừa nói vừa ngồi dậy từ tr·ê·n ghế salon.
Đưa tay vuốt ve cúc áo bị Dương Tuyết kéo ra.
"Cái gì?! Nàng sao lại xin tiền tiêu vặt của ngươi... con bé này, thật là không hiểu chuyện!"
"Không có việc gì không có việc gì, ta cũng là ba ba của hài t·ử thôi mà, chuyện này rất bình thường."
Nhìn Dương Tuyết hơi nhíu mày, Tô Dương tranh thủ thời gian giải t·h·í·c·h giúp Dương Hạ.
Đều là người một nhà, ban đầu đều không quan trọng.
"Lão c·ô·ng, vậy để lão bà quay đầu chuyển thêm cho ngươi chút tiền... không cho phép cự tuyệt có được hay không?"
Nói rồi, Dương Tuyết xoay người lại, ôm cổ Tô Dương lại hôn một cái.
"Lão bà, em luôn đối tốt với anh như vậy..."
Tô Dương nhìn vẻ mặt thâm tình của Dương Tuyết, có chút bất đắc dĩ cười.
Được thôi, muốn cho thì cho đi... dù sao ta cũng không dùng đến bao nhiêu.
Cùng lắm thì chính là giúp đỡ muội muội, giúp đỡ phụ mẫu...
"Anh là lão c·ô·ng thân yêu của em, em nhất định phải thương anh thật nhiều cả đời..."
"Ngoan bảo bối, vậy... chúng ta lát nữa đi thôi, đi trước nhà kh·á·c·h đợi một lát có được hay không?"
"Được a!"
Tô Dương nghe vậy, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Cái nha đầu Tiểu Hạ vừa về đến, thế giới hai người của hắn cùng lão bà coi như chịu ảnh hưởng đó a!
"Được, vậy để lão bà mau chóng xem xong hai văn bản tài liệu này... lão c·ô·ng chờ em một lát, em sẽ đi ngay."
Dương Tuyết nói xong, khẽ cười rồi đứng dậy, nhanh chóng đi về phía bàn làm việc.
" "
Nhìn dáng người xinh đẹp quyến rũ của Dương Tuyết, Tô Dương không khỏi một trận tâm thần hoảng hốt.
Thật mê người... Sức hút của tỷ tỷ thành thục này, thật là loại tiểu nữ sinh ngây ngô không thể nào so sánh được!
Tô Dương hơi lắc đầu, sau đó quay người cầm lấy túi đeo vai, rút sách vở ra bắt đầu đọc.
Học tập và tình yêu phải song hành nha...
"Leng keng!"
Đang đọc sách thì điện thoại di động của Tô Dương vang lên.
Nguyên lai là Dương Hạ gửi một tin Wechat.
"Lão t·h·iết, anh nói với mẹ em rồi hả? Số tiền tiêu vặt anh cho không đủ dùng đâu a..."
Ta đi!
Tô Dương xem xong, không khỏi ngây người.
Mới có bao lâu chứ, tiền tiêu vặt đã dùng hết?!
Hay là muốn mua đồ trang điểm đặc biệt cao cấp gì?!
Thật sự là không biết tiết kiệm mà!
"Nói rồi, ta đang ở phòng làm việc với mẹ con, con muốn bao nhiêu tiền thì cứ gọi điện cho mẹ con là được. Lão t·h·iết, con phải học được tiết kiệm đấy, biết không? Mẹ con làm việc kỳ thật rất vất vả..."
Xem ra nha đầu này cũng từ nhỏ đã không t·h·iếu tiền xài, quen vung tay quá trán rồi.
Một vạn tệ mà còn gh·é·t bỏ là quá ít... thật là!
"Biết rồi Lão t·h·iết, sao bây giờ anh càng lúc càng giống mẹ em vậy? Em biết rồi Lão t·h·iết... em gọi điện thoại cho mẹ em đây, chờ lấy tiền."
Quả nhiên!
Tô Dương vừa mới nhận được tin nhắn thì điện thoại của Dương Tuyết liền vang lên.
"Alo? Nha đầu con nói..."
Dương Tuyết kết nối điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Tô Dương, hai mắt bao hàm tình ý.
Vẻ tinh nghịch thoáng qua, nàng liếc mắt đưa tình với hắn.
"Mẹ, chuyển cho con ít tiền nữa đi, con đang ở trung tâm thương mại mua đồ trang điểm... không đủ tiền."
"Hả, cần bao nhiêu?"
"Dù sao mẹ cứ cho con nhiều chút đi... dù sao sau này từ từ dùng cũng được mà."
"Con bé ngốc, nhà mình tuy có chút tiền, nhưng con vẫn phải học cách tiết kiệm, biết không? Thôi được rồi, mẹ chuyển cho con đây..."
Dương Tuyết nói thì nói vậy, nhưng ái nữ mà tâm hay là rất nặng.
Một bên nói, một bên thao tác trên di động.
Chỉ chốc lát sau, đã chuyển khoản cho con gái.
"Hắc..."
"Cảm ơn mẹ, muwa, mẹ, con đi mua đồ đây, lát nữa con với bạn học về nhà."
"Ừ, biết rồi..."
Nói xong, Dương Hạ không đợi Dương Tuyết nói gì đã cúp điện thoại trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận