A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 396: cha, Đông Đông giống như so ngươi nghịch ngợm a

Chương 396: Cha, Đông Đông giống như còn nghịch ngợm hơn cả cha ấy nhỉ.
"Lão bà, chuyện hôn lễ...... nàng tính thế nào?"
"Không sao đâu lão c·ô·n·g, chuyện hôn lễ không cần gấp, gần đây ta đang nghiên cứu phương án tách riêng mảng thời trang nữ ra ấy mà. Dù sao lão c·ô·n·g cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp rồi làm nghi thức này cũng được. Đối với vợ chồng mình, những nghi thức hình thức kia thật ra không quan trọng lắm đâu, ta cũng không quá coi trọng mấy thứ đó. Trong lòng ta...... cứ như là hai ta đã ở bên nhau hai mươi mấy năm rồi ấy."
"Ừm......"
Nghe Dương Tuyết nói, cứ cảm giác hai người như đã là đôi vợ chồng già ở bên nhau hai mươi mấy năm! Tình nồng như rượu, càng lâu càng thơm!
"Lão bà, dù sao nàng là đại lãnh đạo của ta, hết thảy nghe th·e·o nàng hết."
"Phì......"
"Vẫn là tiểu bảo bối của ta ngoan nhất, lão c·ô·n·g có biết không...... ta bây giờ chỉ muốn thu thập chàng thôi...... ba!"
Gương mặt Dương Tuyết ửng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly. Có lẽ vì hôm nay là ngày trọng đại, khiến nàng bất giác mà động tình. Đưa tay nắm cằm Tô Dương, chạm môi hôn nhẹ một cái.
"Ách......"
Đối với chuyện vui sướng, Tô Dương tự nhiên không muốn cự tuyệt. Nhưng hai đứa con lúc nào cũng có thể chạy tới. Nên chuyện này...... chỉ đành nghĩ trong lòng thôi.
Tô Dương thấy vậy, một tay ôm chặt Dương Tuyết vào l·ồ·n·g n·g·ự·c. Tốt...... vậy thì xem ai thu thập ai đây?!
"Hì hì......"
Bỗng nhiên, trong phòng kh·á·c·h truyền đến tiếng cười khúc khích của Đông Đông. Tiếp đó là tiếng bước chân đuổi nhau và tiếng cười của Dương Hạ.
"Tiểu sắc lang đừng chạy, ngươi lại hôn ta! Mau cho ta hôn lại!"
".......”
"Lão c·ô·n·g, vậy thì để buổi tối nhé......"
"Được!"
Dương Tuyết khẽ cười ngồi dậy từ l·ồ·n·g n·g·ự·c của Tô Dương, rồi dùng tay sửa lại mái tóc, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ. Tô Dương khẽ mỉm cười lắc đầu, cũng đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
"Mẹ......"
Tiểu Đông Đông thấy mẹ đi ra, vui vẻ chạy tới.
"Đông Đông chậm thôi con, ngoan...... đừng ngã."
Dương Tuyết cười, một tay bế đứa con lên.
"Tiểu Hạ, con có ý kiến gì về việc tách mảng thời trang nữ không?"
"Dạ có mẹ, thật ra con nghĩ đến việc tách tất cả các dòng sản phẩm rồi, về cơ bản là giống nhau cả thôi ạ."
"Nào con gái, ngồi xuống đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc. Lão c·ô·n·g...... chàng cũng lại đây."
Dương Tuyết ôm Đông Đông, đi vào phòng kh·á·c·h ngồi xuống. Dương Hạ và Tô Dương cũng đi theo.
"Mẹ, hôm nay là ngày trọng đại mẹ với ba ba đi đăng ký kết hôn đó, hai người không đi xem phim hay ra nhà kh·á·c·h mở phòng......"
Dương Hạ cười hì hì nháy mắt với mẹ, bộ dạng cố ý trêu chọc.
"Con bé ngốc này......"
Dương Tuyết nghe vậy, không khỏi bật cười véo nhẹ con gái.
"Ta với ba con là vợ chồng rồi, đừng có nói bậy......"
Thật ra, đối với lời trêu chọc của con gái, Dương Tuyết n·g·ư·ợ·c lại có chút động lòng thật. Nhưng hôm nay x·á·c thực không quá thích hợp! Một lát nữa đại tỷ và ba mua đồ ăn về, còn phải cùng nhau làm bữa tiệc bất ngờ nữa. Về phần cùng Tô Dương đi chơi riêng, chờ hôm khác tìm cơ hội vậy.
"Ha ha ha, được được......"
Dương Hạ nói rồi cười hì hì ngồi xuống bên cạnh mẹ, đưa tay ôm lấy em trai.
"Mẹ, về việc tách mảng thời trang nữ, con nghĩ thế này......"
Chơi thì chơi, nhưng hễ cứ bàn đến công việc, hai mẹ con này đều vô cùng tập trung. Tô Dương đã thành thói quen lấy laptop từ trong túi x·á·c·h của mình ra, bắt đầu ghi chép lại.
Ba người cùng nhau trò chuyện, suy nghĩ, Tô Dương thì phụ trách ghi chép...... Trong lúc bất giác đã hơn một tiếng trôi qua.
"Cạch!"
Đại tỷ và bố về. Trong xe đẩy của họ đầy ắp các loại đồ ăn. Cuộc họp tạm dừng...... Dương Tuyết và Tô Dương vội vàng đứng dậy, giúp đẩy xe và cầm đồ ăn, sau đó bắt đầu bận rộn.
"Tiểu Tuyết, hôm nay không cần các con bận đâu, ta và ba con làm được rồi."
Đại tỷ thương con dâu, muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
"Hôm nay là ngày lành con và Dương Dương đi đăng ký kết hôn, vợ chồng son cùng nhau làm, thì mới có những chuyện cơm áo gạo tiền...... Đã vậy rồi, sao hôm nay chúng con có thể rảnh rỗi được ạ?"
Dương Tuyết cười cười, nhanh chóng tìm ra lý do khiến đại tỷ không thể phản bác.
"Ha ha ha......"
"Tiểu Tuyết nói đúng đó, cuộc sống vợ chồng, cơm áo gạo tiền đúng là không thể t·h·iế·u được, như vậy mới tính là một phần của cuộc sống."
"Được thôi, vậy thì cùng nhau làm......"
Đã vậy rồi, đại tỷ tự nhiên cũng không tiện nói gì thêm.
"Dương Dương, con có thể cùng Tiểu Hạ tiếp tục thảo luận, con đừng có bận rộn ở đây."
Dương Tuyết thấy Tô Dương cũng muốn giúp, nhịn không được cười nói. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, không cần nhiều người như vậy.
"Ừm, được rồi lão bà."
Tô Dương nói rồi đặt đồ ăn trong tay xuống, quay người đi ra khỏi phòng bếp. Thật ra hắn chỉ muốn ở bên lão bà lâu hơn một chút thôi, còn chuyện nấu cơm hay không, giờ hắn lại không để ý nữa. Có đại tỷ là đầu bếp chính ở đây, hắn căn bản không cần quan tâm đến việc nấu nướng.......
"Nào con gái, chúng ta tiếp tục thảo luận nhé?"
"Vâng ạ, tiếp thôi...... đang nói chuyện vui vẻ mà."
"Ủa? Đông Đông đâu?"
"Thằng nhóc này hôm nay dậy sớm quá, vừa nãy ngủ gật mất rồi."
"Ra vậy......"
Tô Dương nghe vậy, nhanh chân đi vào phòng ngủ xem. Quả nhiên! Đông Đông đã nằm ngủ t·rê·n g·i·ư·ờ·n·g nhỏ của hắn.
"Cha, Đông Đông hình như còn nghịch ngợm hơn cả cha ấy, ha ha ha......"
"Còn không phải tại con học theo sao? Mẹ con cũng đã nói rồi, hồi bé con đặc biệt nghịch."
"Ách......"
Dương Hạ nghe vậy, không khỏi cười gãi đầu.
"Bây giờ Đông Đông t·h·í·c·h nhất là con đó, có một cô chị nghịch ngợm, chắc chắn sẽ có một cậu em nghịch ngợm thôi."
"Ừm, ba nói đúng, nhưng nghịch ngợm một chút cũng tốt, chỉ là thằng nhóc này thích hôn con quá......"
"Còn không phải đều tại con học theo sao? Ha ha ha......"
"Ha ha ha, cũng đúng......"
Dương Hạ nói, không khỏi p·h·á lên cười.
"Nào, chúng ta tiếp tục thảo luận đi, sau này từng dòng sản phẩm đều tách ra hết thì ba với mẹ con cũng được thảnh thơi. Kể cả sau này con làm tổng giám đốc, cũng không mệt mỏi như vậy."
"Dạ, ba nói đúng lắm ạ!"
"Con bé này, sao bây giờ ngoan thế? Gọi ba trơn tru vậy?"
"Xì......"
"Con đã hứa với ba từ lâu rồi mà, chỉ cần ba với mẹ con đăng ký kết hôn, con sẽ chính thức gọi ba là ba. Trước kia ba mẹ chưa đăng ký, nên con gọi cứ t·h·i·ế·u t·h·i·ế·u thế nào ấy."
"À, ra là vậy...... không tệ không tệ! Ba vui lắm đó!"
Tô Dương cười gật gật đầu, trong lòng không khỏi trào dâng một niềm ấm áp khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận