A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 69: Lão mụ giao cho hắn, nàng Dương Hạ cũng sẽ càng yên tâm hơn một chút

Chương 69: Lão mụ giao cho hắn, nàng Dương Hạ cũng sẽ càng yên tâm hơn một chút
Thời gian không dài, Dương Tuyết từ tiệm cơm mang bữa tối đến. Ba người ngồi quây quần tại phòng ăn, cùng nhau là Dương Hạ chúc mừng nàng thay đổi. Tại trước mặt lão mụ, nàng tự nhiên lại khôi phục giọng nữ và hành vi.......
Ăn tối xong, Dương Tuyết liền đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm. Nàng đi làm mấy ngày, vốn đã rất cực khổ. Sau khi trở về, lại cùng Tô Dương giày vò lâu như vậy...... Đúng là có chút mệt mỏi.
"Lão t·h·iết, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi. Xem ra Tu Bình Bình đã tiếp nh·ậ·n ngươi người bạn tốt này...... Nhưng là ngươi cũng không thể lơ là, càng không thể giống như trước đây đ·ộ·n·g tay đụng chân, phải nhịn chút hiểu không? Ngươi phải dùng chân tình từng chút một để nàng mê luyến ngươi...... Đến lúc đó nàng có lẽ liền sẽ không quản ngươi là nam hài hay là cô gái, chân ái mới là quan trọng nhất!"
Tô Dương tự thân vỗ vỗ vai Dương Hạ, "lời nói thấm thía" nói.
"Yên tâm đi lão t·h·iết, kỳ thật ta giả dạng thành nữ hài, cùng Tu Bình Bình chung đụng rất nhẹ nhõm. Chí ít hiện tại không có những lo lắng trước đó...... Hơn nữa chúng ta cùng nhau vào nhà vệ sinh nữ, không còn có chuyện để ta lúng túng như lần trước."
Dương Hạ khẽ gật đầu, rất đồng ý với lời Tô Dương. Muốn một nữ hài t·ử yêu một cô gái khác, nhất định phải đủ kiên nhẫn! Chỉ có để nàng cảm nh·ậ·n được quan tâm chân chính, mới có cơ hội.
"Ừ, không sai, tiếp tục cố gắng đi Lão t·h·iết, chúc phúc các ngươi sớm ngày đến với nhau! Ta cũng đi nghỉ ngơi đây."
"Lão t·h·iết, ngươi...... Ngươi bây giờ đã ngụ cùng chỗ với mẹ ta?"
Dương Hạ gãi đầu, ánh mắt nhìn Tô Dương có chút là lạ.
"Đúng vậy, chúng ta làm đàn ông...... Vì người mình yêu, dù sao cũng phải dũng cảm một chút. Ngươi cũng thấy đấy, t·r·ải qua cố gắng...... Mụ mụ ngươi liền tiếp nh·ậ·n ta. Được rồi, ta đi ngủ, mụ mụ ngươi đang chờ ta đây...... Bái bai."
Tô Dương nói, cười rồi quay người rời đi. Từ nay về sau, ở nhà cùng Dương Tuyết sẽ không cần lén lút!
"Cắt...... Đắc ý!"
Dương Hạ nhìn bóng lưng Tô Dương, không khỏi lẩm bẩm. Xem ra lão t·h·iết này...... X·á·c thực muốn biến thành lão ba! Thật không ngờ, lão mụ 36 tuổi, nhanh như vậy đã tiếp nh·ậ·n một tiểu nam sinh kém nàng 18 tuổi. Dù hắn dáng dấp giống mối tình đầu của ngươi, nhưng dù sao không phải người kia. Bất quá, tuổi tác không quan trọng...... Lão mụ đ·ộ·c thân đã lâu, cũng x·á·c thực cần một người đàn ông yêu thương, chăm sóc nàng. Tô Dương này, nhân phẩm x·á·c thực không tệ. Lão mụ giao cho hắn, nàng Dương Hạ cũng sẽ càng yên tâm hơn một chút.......
"Lão c·ô·ng, anh tranh thủ đi tắm đi...... Em ngủ trước một lát, buồn ngủ quá."
Cảm thấy Tô Dương vào nhà, Dương Tuyết đã nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, khẽ khép mắt, ôn nhu nói.
"Ừ, em ngủ trước đi lão bà, anh tới ngay."
Tô Dương nhìn đường cong linh lung tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g lớn, không khỏi tâm thần hoảng hốt. Cố nén k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g trong lòng, cầm áo ngủ đi nhanh vào phòng tắm.
Sau mười mấy phút...... Tô Dương vui vẻ đi ra, lắc lư rồi lên g·i·ư·ờ·n·g.
"Đùng!"
Tô Dương khẽ vươn tay, đèn lớn tắt...... Chưa đợi hắn duỗi tay ra, Dương Tuyết đã uốn éo người chui vào n·g·ự·c hắn như thủy xà.
"Ngoan bảo bối, ôm lão bà...... Ngủ vậy an tâm."
Hoắc! Chị đại này còn chưa ngủ! Xem ra không ôm nàng, nàng ngủ không được. Chắc mấy ngày đi làm nàng không được nghỉ ngơi tốt a! Tốt thôi...... Vốn còn muốn giày vò một hồi. Nhưng thấy nàng khốn như vậy, thôi thành thật vậy. Không thể để k·h·o·á·i hoạt của mình xây dựng tr·ê·n mệt mỏi của lão bà.......
Tô Dương cầm điện thoại lên xem, đã hơn mười giờ đêm. Không biết lão ba tụ hội thế nào. Nghe lão mụ nói, lão ba đẹp trai, có mấy nữ sinh theo đuổi. Nhưng lão ba thấy lão mụ, liền trực tiếp luân h·ã·m. Theo lời cha, lão mụ thành thục, ôn nhu, hiểu chuyện, thương người...... Không ai bằng.
"Cha, các người tan chưa? U·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u ít thôi......"
Tô Dương nghĩ nghĩ, thấy hơi lo, nhắn tin cho lão ba. Với mức ân ái của cha và lão mụ, chắc lão mụ cũng sẽ dặn dò ông. Nhắn tin xong, Tô Dương để điện thoại qua một bên. Sau đó dùng hai tay ôm Dương Tuyết, khẽ ngửi hương tóc dài của nàng. Cái thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này, ôm vào n·g·ự·c thật tốt! Thơm ngào ngạt mê người!......
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...... Chậm rãi, Tô Dương cũng ngủ th·i·ế·p đi.
Không biết qua bao lâu......
"Leng keng."
Th·e·o tiếng điện thoại di động vang nhỏ, Tô Dương bị đánh thức. Cầm điện thoại lên xem, đã năm giờ sáng. Lão ba nhắn tin.
"Dương Dương, ba không uống nhiều. Tối qua chúng ta ăn uống xong đi hát, đến rạng sáng mới về phòng. Còn hai bạn học cứ quấn lấy ba nói chuyện phiếm...... Nói đến giờ. Sáng nay chúng ta còn có hẹn, định đến trường ôn lại kỷ niệm. Đến trưa chúng ta ăn trưa, rồi kết thúc. Dương Dương, con đừng đến đây...... Chờ ăn trưa xong ba liên hệ con."
Xem ra lão ba lên kế hoạch c·h·ặ·t chẽ toàn bộ quá trình. Trước khi kết thúc, hắn có đến cũng không có nhiều thời gian với lão ba. Vậy thì đợi bọn họ xong rồi đi.
"Vâng cha, vậy con chờ tin ngài."
Tô Dương một tay đ·á·n·h chữ, khó khăn trả lời. Sau đó để điện thoại lên tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g.
"Ách......"
Dương Tuyết bỗng nhúc nhích, ôm s·á·t Tô Dương.
"Ngoan lão c·ô·ng, vợ ngủ ngon quá...... Em lại mơ thấy anh nữa nha."
Nàng chen lấn vào n·g·ự·c Tô Dương, cả người dán vào người hắn.
"Mơ gì ? Tiểu Tuyết của anh......"
Tô Dương cười, cúi đầu hôn.
"Ngô ngô......"
"Lão c·ô·ng, em mơ thấy hai chúng ta kết hôn, anh ôm em vào động phòng......"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... Vậy thôi."
Dương Tuyết nói, đưa tay xoa mặt Tô Dương. Sau đó, xoay người đè hắn xuống......
Bạn cần đăng nhập để bình luận