A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 8: Mẹ, nếu không ngươi thu Tô Dương là con nuôi đi?

Chương 8: Mẹ, hay là mẹ nhận Tô Dương làm con nuôi đi? "Mẹ, hai đứa con đang......trò chuyện học tập thôi mà, đúng rồi mẹ, ngày mai con với Tô Dương muốn đi thư viện đọc sách." Dương Hạ nói, nhìn Tô Dương nháy mắt. Gạt lão mụ thôi, dù sao cũng phải muốn huynh đệ yểm hộ. "Ngày mai mẹ định dẫn Tô Dương đi mua mấy bộ quần áo......" Chưa đợi Tô Dương lên tiếng, Dương Tuyết đã nói ra dự định của mình. "A, vậy ạ......" Dương Hạ không khỏi thầm vui mừng, cũng tốt cũng tốt, tiết kiệm tiểu tử này cùng ta cạnh tranh. Vạn nhất tiểu cô nương kia thích Tô Dương, vậy nàng Dương Hạ coi như thiệt lớn a! "Không sao đâu mẹ, vậy hai người cứ đi mua quần áo đi. Vậy con tự đi thư viện một mình, con hiện tại p·h·át hiện học tập thú vị hơn chơi game nhiều." "Nha đầu ngốc......" Nhìn con gái cố làm ra vẻ thần bí, Dương Tuyết không nhịn được cười. "Khai thật đi, có phải thích nam sinh nào rồi không?" "Không có, không có......Con làm gì thích nam sinh chứ? Mẹ, chẳng qua là con thích học giỏi thôi mà...... Với lại, nếu như con mà thích nam sinh thật, vậy con trực tiếp đem Tô Dương tóm lấy chẳng phải xong sao?" "Ngươi......" Dương Tuyết nhất thời dở khóc dở cười, giơ tay định đánh Dương Hạ. Nha đầu này, sao có thể nói lung tung thế?! Cái gì mà con tóm lấy Tô Dương? Tô Dương có phải thứ con muốn tóm là tóm được đâu?! "Nha đầu ngốc, có phải con thích con gái không đấy?! Mẹ nói cho con biết...... Mẹ không đồng ý đâu đấy!" "Không có, không có......Mẹ, con vốn là con gái, con thích con gái làm gì......" Dương Hạ nói, ánh mắt có chút x·ấ·u hổ. "A di, Dương Hạ dạo gần đây x·á·c thực càng ngày càng t·h·í·c·h học tập, con bé nghe giảng có thể tập trung lắm ạ." Tô Dương thấy thế, tranh thủ thời gian ba phải. Một bên là người yêu, một bên là anh em. Cái này nhất định phải đem đống bùn loãng này q·uấy đều lên mới được! "Vậy à, vậy được......Vậy con đi thư viện học hành chăm chỉ đi nhé, nếu thật sự thích nam sinh nào thì đừng giấu mẹ. Giờ các con cũng là sinh viên đại học rồi, mẹ sẽ không cản con yêu đương đâu......" "Vâng, con biết rồi mẹ." Dương Hạ tranh thủ thời gian gật đầu, dù sao mẹ nói gì thì cứ nghe vậy đi. Cái gì nam sinh với không nam sinh......Nàng Dương Hạ thật sự không có hứng thú! Hay là mấy em tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu hơn! "Được rồi, các con chơi game đi, nhưng đừng chơi khuya quá nhé? Mai mẹ còn phải đi c·ô·n·g ty sớm, trưa mẹ mới dẫn Tô Dương đi mua quần áo được. Tô Dương, hay là mai con đi dạo c·ô·n·g ty với a di đi? Mấy lần trước mẹ bảo Tiểu Hạ đi mà nó có chịu đi đâu." "Dạ được a di, không vấn đề gì ạ." Tô Dương không chút do dự gật đầu, tự nhiên là cầu còn không được. "Con đi cái chỗ của mẹ làm gì chứ? Chán chết......" Dương Hạ không khỏi k·é·o khóe miệng, vẻ mặt không hứng thú. "Ai......Mẹ muốn bồi dưỡng con mà, tập đoàn lớn như vậy, chẳng lẽ con không muốn giúp mẹ một tay sao?" Dương Tuyết cưng chiều vuốt tóc Dương Hạ, khẽ thở dài. "Đúng rồi mẹ, hay là mẹ nhận Tô Dương làm con nuôi đi? Hắn có chí tiến thủ hơn con nhiều đó. Với lại mẹ cũng có thêm đứa con hiếu thảo không phải sao? Dù sao con với Tô Dương là bạn bè thân t·h·iết, sau này con gọi hắn là ca ca cũng không sao mà." "Khụ khụ khụ......" "Nha đầu ngốc, đừng có làm loạn!" Lời của Dương Hạ khiến Tô Dương và Dương Tuyết đều không kiềm được. Nha đầu ngốc này, con nói cái gì vậy hả! "Tô Dương là bạn tốt của con, với con......cũng không khác gì người nhà, nhận con nuôi làm gì chứ, con bé này......" "Thôi được rồi, không còn sớm nữa, mai không được ngủ nướng đâu đấy...... Con bé mà đi thư viện học tập ấy, cũng phải đến sớm mới tốt." Dương Tuyết nhìn hai người, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Được rồi, Lão t·h·iết ta về phòng nghỉ trước đây, mai ta đi c·ô·n·g ty với a di, chắc chắn không dậy muộn đâu, con cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé." "Ừ ừ, con cũng nghỉ ngơi sớm đây......Mai con phải đến thư viện từ sớm nữa." Dương Hạ vừa nói, vừa nháy mắt tinh nghịch với Tô Dương. Chuyện này, nàng chỉ tin Tô Dương thôi, ngay cả mẹ ruột nàng cũng không có ý định nói thật. Tô Dương nhìn vẻ mặt tươi cười của Dương Hạ, không khỏi k·é·o khóe miệng, rồi theo Dương Tuyết rời khỏi phòng Dương Hạ. Coi như, mỗi người đều có theo đuổi riêng. Nếu nàng muốn theo đuổi cô nương kia, vậy cứ để nàng đi thôi. Xã hội này dù sao cũng phải có chút lòng bao dung chứ nhỉ?...... "Về nghỉ đi con......" Đến trước cửa, Dương Tuyết nhìn Tô Dương, ánh mắt hơi dao động. Nàng rất muốn ôm hắn một cái thật tình cảm, rồi nói một câu chúc ngủ ngon. Nhưng quay đầu nhìn cửa phòng Dương Hạ, nàng vẫn kiềm chế lại xúc động trong lòng. "Vâng, tỷ tỷ cũng ngủ sớm đi ạ." Tô Dương nhìn Dương Tuyết muốn nói lại thôi, tự nhiên hiểu ý nàng. Nhưng lúc này nơi đây không tiện bộc lộ điều gì. Vì vậy hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cầm điện thoại lên khẽ lay. "Ừ." Dương Tuyết mỉm cười gật đầu, rồi quay người vào phòng mình...... Tô Dương cởi giày, ngồi dựa vào đầu g·i·ư·ờ·n·g. Sau đó cầm điện thoại, mở ảnh Dương Tuyết. Đây là một tảng băng nguy nga, khiến người ta nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo. Băng sơn mỹ nhân sao? Nàng là tổng giám đốc của một c·ô·n·g ty lớn, chắc chắn có năng lực phi thường. Bao nhiêu năm nay đều đ·ộ·c thân......Chắc hẳn là băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết rồi! “Đợi chờ người yêu" Xem ra trái tim nàng đã bị đóng băng nhiều năm...... “Ừm?!” Bỗng nhiên, ảnh Dương Tuyết thay đổi. Từ hình ảnh băng sơn, bỗng biến thành một màu xanh um tùm. Trong đó có hoa có cỏ, còn có những cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn. Khiến người ta cảm thấy tràn đầy sinh cơ, tâm thần thanh thản. “Leng keng!” Thì ra là Dương Tuyết gửi tin nhắn cho Tô Dương. "Tô Dương, tỷ tỷ bây giờ chưa muốn ngủ lắm, có thể trò chuyện với em được không?" "Dạ được tỷ tỷ, hay là em qua phòng tỷ tỷ nhé?" Tô Dương nhịn cười, t·i·ện tay trêu chọc nàng. Nếu có thể qua được, lúc nãy nàng đã trực tiếp kéo hắn vào rồi. Đảm bảo sẽ không cho hắn có cơ hội phản kháng! "Đừng đừng, tỷ tỷ đùa với em thôi ( thẹn t·h·ùng )......" "Được, chờ em." Nói rồi Tô Dương đứng dậy mở cửa......Sau đó đi ra ngoài. Nhưng hướng đi là phía nhà vệ sinh. "Đừng đừng mà, tỷ tỷ đùa thôi ( sợ hãi )......" Tô Dương nhìn điện thoại, không khỏi k·é·o khóe miệng. Biết sợ à? Ha ha ha......Chị đại này thật thú vị. Lúc nãy khi sấy tóc cho nàng trong phòng, cái cảm giác đầu mình bị nàng ôm vào n·g·ự·c......Thật tuyệt vời! Như thể được trở về thời thơ ấu vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận