A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 8: Mẹ, nếu không ngươi thu Tô Dương là con nuôi đi?

Chương 8: Mẹ, hay là mẹ nhận Tô Dương làm con nuôi đi?
"Mẹ, hai chúng ta... đang trò chuyện chuyện học tập đó mà. Đúng rồi mẹ, ngày mai ta cùng Tô Dương muốn đi thư viện đọc sách.” Dương Hạ nói, nhìn Tô Dương nháy nháy mắt. Lừa gạt lão mụ thôi, dù sao cũng phải muốn huynh đệ đánh yểm trợ.
“Ngày mai mẹ chuẩn bị đưa Tô Dương đi mua mấy bộ quần áo...” Không đợi Tô Dương lên tiếng, Dương Tuyết đã nói ra dự định của mình trước.
“À, vậy ạ...” Dương Hạ không khỏi thầm vui mừng, cũng tốt cũng tốt, đỡ cho tên tiểu tử này cạnh tranh với ta. Lỡ như tiểu cô nương kia coi trọng Tô Dương, vậy nàng Dương Hạ coi như thua thiệt lớn rồi!
“Không sao đâu mẹ, vậy các ngươi cứ đi mua quần áo đi. Vậy ta tự mình đi thư viện một mình, ta bây giờ phát hiện ra học tập thú vị hơn chơi game nhiều.”
“Nha đầu ngốc...” Nhìn dáng vẻ cố tỏ ra huyền bí của con gái, Dương Tuyết không nhịn được bật cười. “Thành thật khai báo, có phải đã coi trọng nam hài nào rồi không?”
“Không có không có... Ta làm sao lại coi trọng nam hài đâu? Mẹ, ta vốn là thích học giỏi mà... Lại nói, nếu như ta thật sự thích nam hài tử, vậy ta trực tiếp đem Tô Dương cầm xuống chẳng phải xong việc sao?”
“Ngươi...” Dương Tuyết nhất thời dở khóc dở cười, đưa tay ra định đánh Dương Hạ. Nha đầu này, ngươi sao có thể nói bậy bạ thế?! Cái gì gọi là ngươi cầm xuống Tô Dương hả?! Tô Dương có thể để ngươi tùy tiện cầm xuống sao?!
“Nha đầu ngốc, ngươi không phải là thích con gái đấy chứ?! Ta có thể nói cho ngươi biết nhé... Mẹ không đồng ý!”
“Không có không có... Mẹ, chính ta vốn là nữ hài, ta thích nữ hài khác làm gì chứ...” Dương Hạ nói, trong mắt có chút xấu hổ.
“A di, Dương Hạ gần đây xác thực càng ngày càng thích học tập, nàng hiện tại nghe giảng rất chăm chú.” Tô Dương thấy thế, vội vàng nói giúp. Một bên là người yêu, một bên là anh em. Chuyện này nhất định phải tìm cách dàn xếp cho ổn thỏa mới được!
“Ồ, thật sao? Vậy được... Vậy ngươi đi thư viện xem sách cho kỹ đi. Nếu quả thật thích nam hài nào, cũng đừng giấu lão mụ. Bây giờ đã là sinh viên đại học, mụ mụ sẽ không ngăn cản ngươi yêu đương đâu...”
“Vâng, biết rồi lão mụ.” Dương Hạ vội vàng gật đầu, dù sao lão mụ nói gì thì cứ nghe vậy là được. Cái gì nam hài với không nam hài... Nàng Dương Hạ thật sự không có hứng thú gì! Hay là tiểu cô nương ngoan ngoãn kia đáng yêu hơn!
“Được rồi, các ngươi chơi game đi, nhưng đừng khuya quá biết không? Ngày mai ta còn phải đến công ty sớm một chút, buổi trưa mới có thể đưa Tô Dương đi mua quần áo. Tô Dương, hay là ngày mai ngươi cùng a di đến công ty dạo một vòng? Ta trước kia bảo Tiểu Hạ đi nàng đều không muốn đi.”
“Vâng ạ a di, không vấn đề.” Tô Dương gật đầu không chút do dự, dĩ nhiên là cầu còn không được.
“Đến chỗ các ngươi làm gì chứ? Chán muốn chết...” Dương Hạ không khỏi kéo khóe miệng, bộ dạng không có chút hứng thú nào.
“Haizz... Mụ mụ muốn bồi dưỡng ngươi mà, tập đoàn lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn giúp đỡ mụ mụ?” Dương Tuyết có chút cưng chiều vuốt tóc Dương Hạ, khẽ thở dài.
“Đúng rồi mẹ, hay là mẹ nhận Tô Dương làm con nuôi đi? Tâm sự nghiệp của hắn thật sự mạnh hơn ta nhiều lắm. Hơn nữa, ngài ít nhất cũng có thể có thêm một hài tử hiếu thuận ngài, không phải sao? Dù sao ta với Tô Dương là bạn bè thân thiết, sau này ta gọi hắn ca ca cũng không thành vấn đề."
“Khụ khụ khụ...”
“Nha đầu ngốc, đừng quậy nữa!” Lời nói của Dương Hạ khiến cả Tô Dương và Dương Tuyết không kìm được. Nha đầu ngốc này, ngươi đang nói cái gì thế hả!
“Tô Dương là con của bạn thân ta, cũng như con mình... Có khác gì đâu, nhận con nuôi làm gì chứ, ngươi đúng là nha đầu ngốc...”
“Đi, thời gian không còn sớm, ngày mai cũng không được ngủ nướng đâu... Dù là đi thư viện học tập thì cũng phải đến sớm mới tốt.” Dương Tuyết nhìn hai người một lát, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Được rồi, Lão thiết, ta về nghỉ trước đây. Ngày mai ta cùng a di đến công ty xem sao, không thể dậy muộn được, ngươi cũng nghỉ sớm chút đi.”
“Được được, ta cũng nghỉ sớm một chút... Ta ngày mai phải đến thư viện sớm một chút.” Dương Hạ nói, cười hì hì rồi nháy mắt với Tô Dương. Chuyện này, nàng chỉ tin tưởng Tô Dương, ngay cả lão mụ của nàng cũng không tiện nói.
Tô Dương nhìn dáng vẻ cười đùa tinh nghịch của Dương Hạ, không khỏi nhếch mép, sau đó đi theo Dương Tuyết rời khỏi phòng Dương Hạ. Thôi kệ, mỗi người đều có sự theo đuổi của riêng mình. Nếu nàng muốn theo đuổi cô nương kia, vậy thì tùy nàng thôi. Xã hội này dù sao cũng cần chút lòng bao dung, không phải sao?
...
“Về nghỉ ngơi đi...” Đến cửa phòng, Dương Tuyết nhìn Tô Dương, ánh mắt không khỏi hơi dao động. Nàng rất muốn ôm hắn một cái đầy thâm tình lần nữa, rồi nói một tiếng ngủ ngon. Nhưng nàng quay đầu nhìn cửa phòng Dương Hạ, đành kiềm chế lại sự thôi thúc trong lòng.
“Vâng, tỷ tỷ cũng nghỉ sớm một chút đi.” Tô Dương nhìn Dương Tuyết có vẻ muốn nói lại thôi, tự nhiên hiểu được tâm ý của nàng. Nhưng lúc này nơi này, cũng không thích hợp để biểu đạt điều gì. Cho nên hắn đành phải nhẹ nhàng gật đầu, giơ điện thoại di động lên lắc lắc.
“Ừm.” Dương Tuyết mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi vào phòng mình.
...
Tô Dương cởi giày, ngồi dựa vào đầu giường. Sau đó cầm điện thoại di động lên, mở ảnh đại diện của Dương Tuyết. Đó là hình một dãy núi băng hùng vĩ, khiến người ta xem thôi đã cảm thấy hơi lạnh lẽo. Mỹ nhân băng giá sao? Nàng là tổng giám đốc một công ty lớn, khẳng định là có năng lực phi phàm. Nhiều năm như vậy đều độc thân... Hẳn là băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết rồi!
"Đợi không được người yêu". Xem ra trái tim nàng đã bị băng phong rất nhiều năm...
“Hửm?!” Bỗng nhiên, ảnh đại diện của Dương Tuyết thay đổi. Hình ảnh núi băng ban đầu bỗng nhiên biến thành một mảng cây cỏ xanh tươi tốt. Trong đó có hoa có cỏ, còn có những cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn. Khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy tràn đầy sức sống, tâm thần thư thái.
“Leng keng!”
Thì ra là Dương Tuyết gửi cho Tô Dương một tin nhắn.
“Tô Dương, tỷ tỷ bây giờ vẫn chưa muốn ngủ lắm, có thể trò chuyện với ta một lát không?”
“Được thôi tỷ tỷ, vậy ta qua chỗ ngươi nhé?” Tô Dương không nhịn được cười, tiện tay trêu đùa nàng một chút. Nếu có thể qua, vừa rồi nàng chắc chắn đã kéo thẳng hắn vào rồi. Đảm bảo ngay cả một chút phản kháng cũng không có!
“Được, nếu ngươi thật sự dám, vậy thì tới đây đi (thẹn thùng)...”
“Được, chờ ta.” Đùa thì phải đùa cho trót. Tô Dương đứng dậy mở cửa... rồi đi ra ngoài. Nhưng hướng đi lại là nhà vệ sinh bên ngoài.
“Đừng, đừng, tỷ tỷ đùa với ngươi thôi (sợ sệt)...”
Tô Dương nhìn điện thoại, không khỏi nhếch mép. Biết sợ rồi à? Ha ha ha... Vị đại tỷ tỷ này thật đúng là có chút thú vị đấy. Ngay cả cảm giác lúc nãy ở trong phòng nàng sấy tóc, nàng ôm đầu mình vào lòng... Thật tuyệt! Phảng phất như lập tức quay về thời thơ ấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận