A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 287: làm sao từng cái đều giống như nữ lưu manh a?!

Chương 287: Sao từng người đều giống như nữ lưu manh vậy?!
"Đệ đệ, đi, giúp ta một chút a?"
"A?!"
"Đừng mà tỷ tỷ, ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì? Ta sợ......"
Nhìn Uông Tổng Giam ném cho hắn một ánh mắt không thể nắm bắt, mặt hắn đỏ bừng.
Ta đi!
Đại tỷ tỷ đều mạnh mẽ như vậy sao?!
Ở trước mặt cầu hỗ trợ à!
"Phốc phốc... Ha ha ha..."
"Đi thôi đệ đệ, ta tìm một chỗ... Ngươi giúp ta làm một ít chuyện, thật vô cùng vô cùng trọng yếu đó."
Nói rồi, Uông Tổng Giam đứng lên, thậm chí còn nắm lấy cánh tay Tô Dương.
Trong tiếng cười kia, còn tràn đầy tràn đầy những ý vị khó nói thành lời.
"Cái này cái này..."
"Đi đi, hảo đệ đệ, giúp ta lần này thôi được không? Không chỉ ngươi, ta còn tìm mặt khác hai cái tiểu s·o·á·i ca nữa đó."
Uông Tổng Giam cười, không nói lời gì kéo Tô Dương đi ra ngoài.
"Cái này cái này... Ta nói tỷ tỷ à, còn một lần mà tìm ba cái tiểu s·o·á·i ca giúp ngươi?!"
"Khụ khụ khụ..."
"Đúng đó đệ đệ, có gì không được sao?"
Uông Phù Tu cười, cố ý gợi ý Tô Dương giúp nàng giúp cái gì.
"Tỷ tỷ thật là lợi h·ạ·i..."
"Tỷ tỷ, ta không đi đâu, Dương Tổng nhà ta biết sẽ tức giận đó."
Nàng ở nhà không được thỏa mãn, đây là đến báo thù tính tiêu phí sao?!
"C·ắ·t..."
"Đệ đệ suy nghĩ nhiều rồi, ta cam đoan Dương Tổng nhà ngươi tuyệt đối sẽ không tức giận, yên tâm đi. Giúp ta giải quyết vấn đề... Tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi giải t·h·í·c·h."
"Cái này..."
"Tỷ tỷ, cái này... Cái này không tốt lắm đâu? Ngươi có mặt khác hai cái tiểu s·o·á·i ca là đủ rồi mà? Không cần t·h·iế·t thêm ta vào đâu?"
"Ha ha ha..."
"Đệ đệ x·ấ·u nghĩ gì thế? Tỷ tỷ muốn ngươi giúp ta mặc thử chút đồ lót thôi, ngươi không vui sao?"
Uông Phù thấy Tô Dương có vẻ hiểu lầm ý tứ của nàng, nhịn không được bật cười.
Còn đưa tay nhéo một cái eo của hắn.
"A a, mặc thử quần áo à?! Ta còn tưởng..."
Tô Dương đưa tay gãi đầu, không khỏi x·ấ·u hổ cười cười.
"Ngươi còn tưởng gì?"
"Ách... Không có gì không có gì..."
"Hừ! Tỷ tỷ còn lạ gì mấy cậu nhóc các ngươi... Thấy mấy tỷ xinh đẹp, chỉ ước được ngủ một giấc với người ta thôi đúng không?"
Uông Phù kéo tay Tô Dương, vừa đi vừa nói nhỏ.
"Không có không có... Thật không có..."
"Còn nói không có. Chẳng lẽ Dương Tổng nhà ngươi không phải đại tỷ tỷ à? Cô ấy còn lớn hơn ta hai ba tuổi đó. Ta hiểu rồi... Mấy cậu nhóc các ngươi thích ở bên đại tỷ tỷ đúng không?"
"Ách..."
"Uông Tả nói rất đúng, dù sao ta đối với Dương Tổng nhà ta... Một lòng một dạ."
"Phốc phốc..."
"Sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử với tỷ tỷ ta một lần? Nếu ngươi có ý đó... tỷ tỷ ngược lại không cự tuyệt đâu."
"Khụ khụ khụ..."
"Tỷ tỷ đừng làm loạn, không dám không dám... tỷ tỷ đừng trêu đùa ta nữa."
"Ha ha ha..."
Hai người nói chuyện, rất nhanh đến phòng chụp ảnh của c·ô·ng ty.
Ở đây đã có 7-8 cô gái đang chờ.
Hơn nữa còn có hai cậu nam sinh khác...
"Các vị, ta mời được Tô Lão Bản của c·ô·ng ty chúng ta tới đây, nào, mọi người vỗ tay hoan nghênh!"
Uông Tổng Giam vào phòng chụp ảnh, liền chào mọi người hoan nghênh Tô Dương.
"Ách, mọi người khỏe..."
Nhìn từng cô gái, ánh mắt nóng rực quét tới, khiến Tô Dương có chút m·ấ·t tự nhiên.
Trong đống nữ hài tử...
Mấy cô gái này thật sự là rất táo bạo!
Không những nhìn mặt hắn, còn nhìn dáng người hắn... thậm chí còn nhỏ giọng thảo luận về nội hàm của hắn!
Hai cậu nam sinh kia có vẻ cũng có chút r·u·n lẩy bẩy.
"Tô Tổng, hai cậu nam sinh kia là ta tìm từ trường của cậu. Ân... đều là kiểu trẻ tuổi nóng nảy, chắc dễ k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g hơn?"
Nghe Uông Tổng Giam thì thầm bên tai, Tô Dương lúng túng khẽ gật đầu.
Đại tỷ tỷ này... ngược lại đúng là có biện p·h·áp!
"Ba ba ba!"
Sau đó, Uông Tổng Giam quay mặt về phía mọi người, vỗ tay một cái.
"Các cô nương, giúp ba bạn nam sinh thay quần áo, đừng tranh nhau... cũng đừng tụ tập."
"Ha ha ha..."
Uông Tổng Giam vừa dứt lời, đám con gái liền không nhịn được cười ha hả.
Đồng thời như gió xông tới chỗ Tô Dương.
"Đừng mà..."
Tô Dương thấy thế, giật mình kêu lên.
Ta đi!
Các người xông tới chỗ ta làm gì?!
Uông Tổng Giam vừa mới nói không được tụ tập mà!
"Tô Tổng Tô Tổng... để tôi giúp anh thay quần áo, để tôi..."
Không đợi Uông Tổng Giam lên tiếng ngăn lại, cánh tay và quần áo Tô Dương đã bị người ta túm chặt.
Thậm chí còn có người chạm cả vào n·g·ự·c của hắn!
"Cô cô... ba người các cô, phụ trách hầu hạ Tô Tổng, còn lại chia đều, hầu hạ hai bạn nam sinh kia thay quần áo, đi thôi."
"À đúng rồi, tôi đi giúp Tô Tổng..."
Rất nhanh, Uông Tổng Giam cùng ba cô gái khác vây quanh Tô Dương đi về phía phòng thay đồ.
"Đừng đừng..."
"Uông Tả, các cô... đây là muốn mặc thử quần áo gì?"
"Mặc thử mấy bộ đồ lót nam lần trước ấy mà, phốc phốc... sao, chuyện nhỏ này không muốn giúp tỷ tỷ sao?"
"Giúp... đương nhiên có thể giúp, bất quá... để tự tôi vào phòng thay đồ thay quần áo được mà, các cô gái theo tới làm gì?"
Tô Dương nhìn mấy cô gái với ánh mắt bốc lửa, trong lòng không khỏi bất ổn.
Đậu xanh rau má!
Sao từng người đều giống như nữ lưu manh vậy?!
Thay quần áo thôi, các người có cần dùng ánh mắt đó không ngừng quét hình ta sao?!
"Tô đệ đệ, cậu không thấy sao... mấy cô gái này đều là những cô nàng xinh đẹp nhất chúng ta t·h·iế·t kế à? Chính là để mấy cậu con trai... thể nghiệm tốt hơn những bộ đồ lót này, tìm k·i·ế·m vấn đề t·h·iế·t kế quần áo chi tiết hơn thôi."
"Ha ha ha..."
"Đi đi đi, đừng kh·á·c·h khí..."
Nói rồi, Uông Tổng Giam cười cùng mấy cô gái khác kéo Tô Dương vào phòng thay đồ.
"Đây là đồ lót, còn có một cái áo khoác, nào, thay hết đi."
Nói xong, một cô gái lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mở túi ra.
"Ách..."
Tô Dương nghe vậy, lại nhìn đám con gái với ánh mắt sáng quắc, đầu không khỏi ong ong.
Mấy cô gái này...
Sẽ không thật phải thay quần áo cho hắn ngay trước mặt chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận