A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 149: về sau, mẹ có thể giúp các ngươi nấu cơm a

Chương 149: Về sau, mẹ có thể giúp các ngươi nấu cơm nha
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương lái xe đưa Dương Tuyết đến công ty xong thì liền trực tiếp chạy tới cư xá Thời Đại Vườn Hoa.
Đương nhiên, hắn cũng không quên xin nghỉ phép với Lý Tổng Giam ở bộ phận mạng lưới.
Công ty cách cư xá Thời Đại Vườn Hoa rất gần.
Chỉ khoảng hơn mười phút sau, hắn đã lái xe chạy tới dưới lầu.
“Chà! Con nhóc này......”
Tô Dương vừa mới dừng xe con, nghiêng đầu liền thấy chiếc xe tăng 300 mà Dương Hạ lái, đang đậu ở cách đó không xa.
Con nhóc này...... lại là một đứa trẻ ngoan hiếu thảo.
Biết giúp gia gia nãi nãi dọn nhà!
Tô Dương xuống xe xong, đi thẳng về phía cửa đơn nguyên.
Trước đó hắn đã nói với muội muội, sau khi đến cứ trực tiếp đi lên là được.
Không bao lâu sau......
Tô Dương liền lên đến lầu chín, cửa chính giữa đang mở rộng.
Trong phòng có vẻ rất náo nhiệt.
“Ca ca......”
“Cha mẹ, ca ca ta tới......”
Tô Dương còn chưa vào cửa, muội muội Tô Hân đã nhìn thấy hắn, vui vẻ gọi lên.
“Tiểu muội......”
“Cha mẹ, thu dọn thế nào rồi?”
Tô Dương nhìn cha mẹ từ phòng ngủ đi ra, vội vàng cười lên tiếng chào.
“Xong rồi xong rồi, chủ yếu là thu dọn một ít quần áo thôi, đồ đạc không nhiều.”
Lão mụ nói, đi thẳng tới trước mặt Tô Dương, trong ánh mắt lộ ra nỗi nhớ nhung không nói thành lời.
Kể từ khi nhận lại nhi tử, trong lòng nàng và bạn già vẫn luôn lo lắng.
Thậm chí hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn!
“Mẹ......”
Tô Dương nhìn ánh mắt lại hơi hoe đỏ của lão mụ, dang tay ôm nàng vào lòng.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, bọn họ đều là người thân yêu nhất của hắn, Tô Dương!
“Dương Dương......”
Lão mụ vội vàng dụi dụi đôi mắt hoe đỏ, dường như muốn nén lại dòng nước mắt sắp tuôn rơi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nén được......
“Mẹ, đồ đạc thu dọn xong đâu rồi? Hay là chúng ta mang xuống xe nhé?”
Tô Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng lão mụ, vội vàng chuyển hướng sự chú ý của nàng.
Đối với người nhà mà nói, hôm nay là ngày tốt chuyển nhà mới, vậy nên tốt nhất là đừng khóc.
Dù sao cũng là niềm vui dọn nhà mới mà......
“Đều để trên ghế sa lon rồi, cũng không nhiều lắm......”
Lão mụ nói, lại vội vàng dụi mắt hai lần, nở nụ cười hơi có chút ngượng ngùng.
Thật ra nàng cũng không muốn khóc, chỉ là sau khi gặp lại nhi tử, nhất thời không kìm được.
Tô Dương vừa quay đầu lại, liền thấy Dương Hạ và Tu Bình Bình đang lẳng lặng đứng phía sau.
“Nãi nãi, ta không khóc có được không...... hôm nay là ngày chuyển nhà mới, phải vui lên chứ......”
Dương Hạ nói rồi đi lên phía trước, kéo tay nãi nãi.
“Được rồi được rồi...... vui vẻ vui vẻ......”
“Nào, khuân đồ thôi.”
Tô Dương mỉm cười nhìn cha mẹ một lát, sau đó bắt đầu chuyển mấy túi đồ trên ghế sa lon.
Sau đó, những người khác cũng cùng nhau khuân đồ.
......
Bởi vì đồ đạc ít, chỉ một chuyến xuống dưới là chuyển xong hết.
Rất nhanh......
Đồ đạc cần chuyển nhanh chóng được xếp vào cốp sau xe.
Dù sao cũng có hai chiếc xe, chứa đựng từng này đồ thì thừa sức.
Sau đó, cả nhóm người chia ra ngồi lên hai chiếc xe, hướng về “Minh Thái Gia Viên cư xá” mà đi tới.
Cha và lão mụ ngồi trên xe của Tô Dương.
Muội muội Tô Hân ngồi trên xe của Dương Hạ, cùng với Tu Bình Bình, ba người bọn họ một chỗ.
“Dương Dương, nghe Hân Hân nói, ngươi hai ngày trước về nhà à?”
Lão mụ ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn Tô Dương, vẻ mặt nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
“Nhi tử” trước mắt và nhi tử của mười chín năm trước, trông hoàn toàn giống nhau như đúc.
Hơn nữa, hắn vẫn còn không ít ký ức trong quá khứ.....
Cho nên, trong mắt nàng, bất luận nhìn thế nào, chàng trai trước mặt này đều là con ruột của mình!
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, nhi tử này của nàng là sống lại một đời, vượt qua Luân Hồi mới tìm được bọn họ.
Cho nên...... Hắn đương nhiên vẫn còn có cha mẹ ruột của đời này.
“Ân, đúng vậy mẹ...... cha mẹ đời này của ta, bọn hắn còn chưa gặp qua Tiểu Tuyết, cho nên chúng ta liền trở về một chuyến.”
Tô Dương gật gật đầu, quay đầu nhìn lướt qua lão mụ.
Chắc hẳn cha mẹ kiếp trước đều có thể hiểu được những điều này......
Nếu như không có cha mẹ đời này, vậy dĩ nhiên cũng không có hắn của hiện tại.
Như vậy hắn, cũng không thể nào xuất hiện trước mặt ba mẹ kiếp trước được.
“Ồ, vậy bọn hắn không có ý kiến gì chứ? Dù sao Tiểu Tuyết lớn hơn ngươi không ít đâu......”
“Không có......”
Tô Dương cười lắc đầu.
“Cha mẹ đời này của ta rất là cởi mở, không để ý đến chênh lệch tuổi tác của chúng ta, còn nói chỉ cần hai đứa ta thích nhau là được. Hơn nữa Tiểu Tuyết trông cũng khá trẻ, chỉ khoảng 27~28 tuổi thôi. Không sao đâu mẹ, các ngươi không cần lo lắng. Lần này trở về, bọn hắn đều rất thích Tiểu Tuyết.”
“À......”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi......”
Lão mụ rõ ràng là có chút lo lắng, liên tiếp nói hai ba lần.
“Vậy cha mẹ ngươi...... bọn hắn từng đến Giang Thành chưa?”
“Bọn hắn trước kia học đại học ở Giang Thành, sau đó rất nhiều năm không có dịp nào quay lại, nhưng cách đây không lâu cha ta có đến một chuyến, tới tham gia họp lớp đấy.”
Tô Dương cũng không giấu diếm, liền kể đơn giản một lượt.
“À......”
Lão mụ khẽ gật đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng cũng không nói ra suy nghĩ trong lòng.
.......
Không bao lâu sau......
Hai chiếc xe, cứ thế một trước một sau lái vào cư xá “Minh Thái Gia Viên”.
Rất nhanh đã đến dưới lầu nhà mới.
“Ta đi mở cửa......”
Xe của Dương Hạ đi trước, sau khi xe dừng hẳn, Tô Hân liền nhảy chân sáo xuống xe trước, chạy đi mở cửa.
“Dương Dương, ngươi và Tiểu Tuyết cũng sẽ thường xuyên tới ở chứ?”
“Vâng, sẽ mà mẹ, yên tâm đi......”
“Công việc của Tiểu Tuyết bây giờ rất bận, chúng ta hiện giờ cơ bản đều mua đồ ăn ở tiệm cơm về, nhiều lắm là cuối tuần mới có thể tự nấu một bữa đàng hoàng.”
Tô Dương cười gật gật đầu, rồi cũng xuống xe.
“Vậy sau này mụ mụ có thể giúp các ngươi nấu cơm a.”
Lão mụ nghe vậy, mắt không khỏi sáng lên.
“Thật sao?! Vậy thì tốt quá...... mẹ, vậy hay là ngài và ba đừng đi làm nữa, nếu không làm sao có thời gian nấu cơm ạ?”
Tô Dương nghe lời lão mụ nói, liền biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa!
Làm gì có cha mẹ nào không thương con cái chứ?!
Đặc biệt là đã nhiều năm không gặp như vậy......
Bọn họ chắc chắn muốn có thể cùng nhi tử sống vui vẻ bên nhau!
“Vậy thì......”
Lão mụ nghe vậy không khỏi chần chừ một lát.
“Mẹ, đừng lo lắng, sau này chi tiêu trong nhà, còn có học phí của muội muội sau này, đều do ta và Tiểu Tuyết lo. Việc này...... Ta và Tiểu Tuyết đã sớm bàn bạc xong rồi.”
Tô Dương nói, đoạn khoác tay lên cánh tay lão mụ.
Lão ba đứng bên cạnh, cũng không lên tiếng.
【 Các vị độc giả lớn lao, xin hãy dùng bàn tay nhỏ phát tài của ngài, cho một cái đánh giá năm sao đi. Nghe nói cho sao càng nhiều, ngài sẽ càng đẹp trai, thành tích càng tốt, càng phát tài! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận