A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 13: Về sau ta cũng sẽ xem nàng như kết thân sinh

Chương 13: Về sau ta cũng sẽ xem nàng như kết thân sinh
"Đông đông đông..."
Vừa thấy Dương Tuyết sắp hôn lên môi Tô Dương, cửa văn phòng bị gõ.
"Vào đi!"
Nàng tranh thủ thời gian đứng dậy sửa sang lại một chút, trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ uy nghiêm băng lãnh.
Theo tiếng mở cửa, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vào, trên tay bưng mấy hộp đồ ăn.
"Dương Tổng, cơm trưa ngài muốn em để trên bàn trà nhé..."
Cô gái có vẻ hơi câu nệ trước khí thế của Dương Tuyết.
Đợi cô đặt hộp đồ ăn lên bàn trà xong, mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Tiểu Tuyết... Tới ngồi."
Tô Dương cười vẫy tay với Dương Tuyết, cố ý gọi nàng một tiếng Tiểu Tuyết.
"Ngoan đệ đệ..."
Một lát sau, nàng lại khôi phục vẻ mặt thẹn thùng.
Cười đi tới, một tay kéo đầu Tô Dương vào trong n·g·ự·c.
Vừa nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn...
"Tỷ tỷ, ở c·ô·ng ty lúc nào ngươi cũng nghiêm túc vậy sao?"
"Ừm... Đúng vậy."
"Thật ra ta vẫn thấy tỷ tỷ cười đẹp nhất..."
Tô Dương nhẹ nhàng ôm eo Dương Tuyết, tham lam hít hà mùi hương mê người trên người nàng.
"Về sau tỷ tỷ hay là nên cười nhiều hơn đi, được không? Em thấy cấp dưới của tỷ có chút sợ tỷ đó."
"Ừm..."
"Đệ đệ biết không, những năm gần đây... Một ngày không có em, tỷ tỷ khổ sở cỡ nào. Tỷ đem tất cả nhớ nhung biến thành cố gắng, cố gắng học tập, cố gắng làm việc... Qua bao năm như vậy, liền thành ra như vậy."
"Thật ra thứ duy nhất tỷ tỷ không thay đổi chính là tình cảm dành cho em, tỷ tỷ thường xuyên nhớ em đến đau lòng... Cũng may em rốt cục trở về, tỷ tỷ thật vui."
Dương Tuyết nói, càng ôm Tô Dương c·h·ặ·t hơn. Đến mức che kín khiến Tô Dương có chút khó thở...
Tỷ tỷ này, chẳng lẽ tỷ không biết cân nặng của mình sao? Cứ ôm vậy, lâu dần có thể ngạt c·h·ết em đó...
"Nhưng mà em trai ngoan nói cũng đúng, từ khi em trở về tỷ sẽ thử thay đổi mình... Tỷ về sau sẽ thử cười nói với người khác, để mỗi ngày đều mỉm cười."
"Ngoan đệ đệ, em nói tỷ tỷ nói có đúng không?"
"Em trai, em nói đi mà..."
Dương Tuyết cúi đầu nhìn Tô Dương, lúc này mới buông lỏng cánh tay đang ôm c·h·ặ·t lấy hắn.
"Hô..."
Tô Dương thở phào một cái, mặt nghẹn đến hơi đỏ. Vừa rồi bị che c·h·ặ·t quá, căn bản không nói được lời nào!
"Ba! Tỷ sau này sẽ nghe lời em, thử thay đổi một chút..."
Dương Tuyết cúi đầu hôn lên trán Tô Dương, giọng nói vô cùng dịu dàng.
"Ừm, tỷ tỷ cười thật vô cùng xinh đẹp, mà càng vui vẻ khẳng định sẽ càng xinh đẹp..."
Dương Tuyết trước mặt người ngoài thật sự quá uy nghiêm, quá cường thế. Đương nhiên... Làm một đại lão tổng, bồi dưỡng khí thế như vậy cũng là chuyện bình thường.
"Ngoan đệ đệ có phải cảm thấy tỷ tỷ thế nào cũng xinh đẹp không? Ba ba ba!"
Dương Tuyết dịu dàng nói, cúi đầu hôn liên tục lên mặt Tô Dương. Mà lại càng ngày càng gần môi hắn...
Tô Dương cảm giác rõ ràng, tỷ tỷ này có vẻ không có nhiều kinh nghiệm hôn cho lắm. Bất quá hắn cũng không có kinh nghiệm gì... Chỉ là xem phim tình cảm, chuyên môn nghiên cứu qua những cảnh này thôi.
"Đúng vậy, trong mắt em, tỷ tỷ đương nhiên là xinh đẹp nhất..."
Đùa à, người yêu của mình, đương nhiên là xinh đẹp nhất!
"Vậy... Tỷ hỏi em một câu cuối cùng, em và Tiểu Hạ thật sự không có chút tình cảm nam nữ nào chứ?"
"Khụ khụ khụ..."
"Tỷ tỷ, nếu em nói có, vậy tỷ nỡ bỏ mặc em sao?"
Tô Dương không khỏi dở k·h·ó·c dở cười. Hắn và Dương Hạ thật sự là anh em thuần khiết, dù có ngồi đối diện trên sân bóng, cũng không thèm nhìn nhau lấy một cái. Cái kiểu ăn mặc, đi đứng nói chuyện của nàng... Hoàn toàn như một thằng con trai ấy! Ở với nàng lâu như vậy, thậm chí quên mất nàng là con gái.
"Không nỡ đâu, em là của tỷ..."
"Yên tâm đi tỷ tỷ, ngô..."
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Dương Tuyết dùng môi nhỏ ngăn lại.
Một lát sau... Nàng đỏ mặt buông Tô Dương ra.
"Ngoan đệ đệ, chúng ta ăn cơm đi, ăn xong, tỷ sẽ dẫn em đi xem quần áo..."
"Ừm..."
Tô Dương mỉm cười gật đầu, đưa tay lấy đũa đưa cho Dương Tuyết một đôi. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, tựa như ráng chiều buổi sớm, cực kỳ xinh đẹp! Cả người cũng trở nên thẹn thùng như một cô bé... Rõ ràng, nàng kinh nghiệm trong chuyện này, đúng là ít đến đáng thương...
"Đúng rồi đệ đệ, Tiểu Hạ hôm nay ở trường thế nào, nàng có liên lạc với em không?"
"Sáng sớm có liên lạc, nàng nói đi thư viện... học bài."
Tô Dương nói, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua. Cuối tuần Dương Hạ rất ít khi đến trường. Thỉnh thoảng đến cũng là tìm Tô Dương chơi bóng gì đó. Bất quá nhóc con này hôm nay ở đó chờ đợi đã nửa ngày, ngược lại rất kiên nhẫn à.
Ác thảo! Đến bây giờ nhóc này vậy mà không có tin tức gì, chẳng lẽ nó cua được cô bé kia rồi? Có khả năng không? Cô bé hiền lành hướng nội đó, nhìn rất ngoan... Không ngờ Dương Hạ lại t·h·í·c·h người ta.
Chuyện này... Thôi, tốt nhất đừng nói với Dương Tuyết vội.
"Để em hỏi nàng một chút xem, chẳng lẽ học hành chăm chú quá quên cả thời gian?"
"Mới không đâu..."
Dương Tuyết không nhịn được cười khẽ. Biết con gái không ai bằng mẹ, từ nhỏ nhìn con lớn lên, Dương Hạ thế nào nàng rất rõ.
"Ngoan đệ đệ, về sau trách nhiệm của em không giống lúc trước, biết không? Tiểu Hạ không chỉ là bạn tốt của em, mà còn là của em... Em hiểu ý tỷ chứ?"
"Ách, em đương nhiên hiểu..."
Không phải là con ngoan của anh, à không đúng... Con gái ngoan của anh thôi.
"Ừm, mặc dù đây là con gái nh·ậ·n nuôi của tỷ, nhưng tỷ luôn xem nó như con ruột... Chỉ là đứa nhỏ này không chịu khó, ham chơi quá. Thật ra cũng tại tỷ bận quá, không có nhiều thời gian quản nó..."
Dương Tuyết nói, cảm xúc có chút sa sút.
"Tỷ tỷ đừng lo lắng, về sau em cũng sẽ xem nó như kết thân sinh... Khụ khụ khụ..."
Ý định ban đầu của Tô Dương rất đơn giản, chỉ là muốn bày tỏ là sẽ không xem Tiểu Hạ như người ngoài. Chỉ nói ra... Sao nghe thế nào lại thấy kỳ cục vậy.
"Ừm, đệ đệ... Nếu trước kia không có chuyện đó x·ả·y ra, có lẽ con của chúng ta cũng hơn mười tuổi rồi."
"Không sao tỷ tỷ, sau này chúng ta cũng sẽ có..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận