A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 135: kỹ thuật lái xe quả thật không tệ!

Chương 135: Kỹ thuật lái xe quả thật không tệ!
“Đi thôi lão công, chúng ta đi trung tâm thương mại mua chút đồ, ngày mai xuất phát còn mang theo.” Dương Tuyết vừa nói, vừa nhanh chóng dọn dẹp đồ của mình.
“Được rồi, mua hai loại cho có ý thôi, lão mụ vừa dặn dò ta đây này, khi về nhà nhất định không cần mua gì.” Tô Dương gật gật đầu, cũng không thực sự ngăn cản Dương Tuyết. Dù sao nàng đây là lần đầu gặp cha mẹ chồng, nếu thật sự tay không đi, khẳng định có chút ngại.
“Ừm, tốt lão công, vậy chúng ta đi thôi......” Sau một lát, nàng liền thu thập xong đồ, sau đó vẫy tay với Tô Dương, rồi cùng rời khỏi phòng làm việc...
Trước đó đã cho cha mẹ nhắn tin rất nhiều quần áo, cho nên cũng không cần mang những thứ này. Thế là hai người lái xe thẳng đến thương trường, mua một chút đồ trang điểm cùng lá trà các loại, còn có một số thuốc bổ thích hợp cho người tr·u·ng niên và người già sử dụng.
Mãi cho đến 7 giờ tối, hai người mới về đến nhà.
“Tiểu Hạ, con với Bình Bình vẫn chưa ăn cơm hả? Mẹ vừa mua bữa tối, ta và dượng con lát nữa sẽ về đến nhà.” Tr·ê·n đường trở về, Dương Tuyết gọi điện thoại cho con gái.
“Vâng, biết rồi mẹ, con với Bình Bình vẫn chưa ăn đâu ạ.” Bởi vì Dương Tuyết mở loa ngoài, cho nên Dương Hạ cũng có thể nghe rõ tiếng. Trong giọng nói lộ rõ vẻ vui vẻ.
Tô Dương lái xe, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn dự cảm trước đó cùng Dương Hạ đưa ra chủ ý, có lẽ là có hiệu quả! Nàng lên tr·ê·n máy vi tính tìm kiếm nửa buổi chiều, một mực nghiên cứu mấy lời “dỗ ngon dỗ ngọt”.
Không bao lâu... Tô Dương và Dương Tuyết hai người liền chạy về nhà...
Bữa tối đặt ở tiệm cơm cũng được đưa tới rất nhanh. Người một nhà rất nhanh liền ngồi quây quần bên nhau, bắt đầu ăn bữa tối.
“Tiểu Hạ, ngày mai ta và dượng con muốn về quê một chuyến, đoán chừng phải hai ba ngày. Con cùng Bình Bình coi nhà cẩn thận, ngoan ngoãn đi làm, biết không? Có chuyện gì thì tùy thời liên hệ với mẹ hoặc là dượng của con.” Dương Tuyết vừa ăn cơm, vừa dặn dò con gái ngồi đối diện.
“Vâng, mẹ yên tâm đi ạ, con với Bình Bình sẽ đi làm thật tốt.”
“Yên tâm đi a di, chúng con đều lớn rồi… dì và dượng không cần lo lắng đâu ạ.” Tu Bình Bình liếc nhìn Dương Hạ một cái, rồi vội gật đầu.
“Tốt, đều là những đứa trẻ ngoan......” Dương Tuyết mỉm cười gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Con cái rốt cục trưởng thành rồi............
Ngày thứ hai.
Tô Dương và Dương Tuyết hai người dậy rất sớm. Làm qua loa một chút đồ ăn, hai người liền lái xe xuất phát. Bởi vì đường xá khá xa, nếu lái xe đi, vẫn là nên xuất phát sớm một chút.
“Lão bà, nếu em buồn ngủ thì có thể ngả ghế ra nghỉ ngơi một lát, chúng ta phải đi đường rất lâu đấy.” Lên đường cao tốc, Tô Dương khẽ vuốt tay nhỏ của Dương Tuyết, muốn để nàng nghỉ ngơi một lát. Tối hôm qua hai người tuy rằng giày vò không lâu, nhưng hôm nay lại dậy tương đối sớm, đoán chừng lão bà chắc là có hơi mệt.
“Ừm, vậy lão bà nghỉ ngơi một lát, đến trạm dừng chân đổi anh lái.” Dương Tuyết ngáp một cái, cười nói. Phải nói, nàng thật đúng là có hơi buồn ngủ.
“Ngủ một lát đi lão bà ngoan……” Tô Dương mỉm cười gật gật đầu, buông tay nhỏ của Dương Tuyết ra, để nàng ngủ một giấc ngon lành...
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua. Chỉ chốc lát sau, Dương Tuyết đã dựa vào nằm trên ghế ngủ th·i·ế·p đi.
Tô Dương toàn tâm toàn ý lái xe, tốc độ cũng rất nhanh. Rất nhanh... Thời gian đã đến mười giờ sáng.
Phía trước cách đó không xa là một trạm dừng chân, Tô Dương dự định đổ đầy xăng, sau đó có thể xuống xe giải khát thư giãn một chút.
“Ư......” Theo xe xóc nảy một trận, Dương Tuyết tỉnh lại.
“Lão công, em ngủ bao lâu rồi?” Nàng vừa nói, vừa điều chỉnh lại ghế, ngồi thẳng lên.
“Không lâu, khoảng 2-3 tiếng gì đấy, phía trước đến trạm dừng chân rồi, chúng ta đi đổ thêm chút dầu.” Tô Dương vừa lái xe, vừa nhẹ nhàng nói.
“Em ngủ lâu vậy sao? Lão công lái xe vất vả lắm đúng không?”
“Không sao đâu lão bà, lái xe sao mà vất vả được chứ? Anh thích nhất là lái xe...... mặc kệ là lái xe ủng hộ, hay là lái xe ăn cơm, đều không khổ cực.” Nói rồi, Tô Dương đ·á·n·h tay lái, lái xe vào trạm dừng chân.
“Phụt……” Dương Tuyết nghe vậy, lập tức hiểu ý trong lời Tô Dương. Bị chọc cho cười phá lên. Đưa tay nhéo một cái mặt hắn. Còn muốn tiếp tục đ·ộ·n·g t·h·ủ thì nhìn thấy xe đã lái đến chỗ đỗ, lúc này mới thôi không nghịch ngợm nữa.
Không bao lâu... Xe liền được đổ đầy xăng. Sau đó Tô Dương lái xe đến một chỗ đỗ xe, dừng lại.
“Lão bà, anh đi vệ sinh… em có đi không?”
“Ừm, cùng đi cùng đi.” Dương Tuyết cười gật gật đầu, cùng Tô Dương xuống xe...
Không bao lâu... Hai người nắm tay nhau, cùng đi đến bên cạnh xe.
“Lão công, em lái đi, để anh nghỉ ngơi một lát.”
“Không sao đâu lão bà, anh không mệt gì cả...... việc lái xe trên đường cứ giao cho anh đi.” Tô Dương cười, lặng lẽ ghé vào tai Dương Tuyết nói nhỏ hai câu. Sau đó trực tiếp lên ghế lái.
Dương Tuyết nghe vậy, bật cười ngồi vào ghế phụ.
“Lão công, anh thật là hư nha……”
“Ha ha ha……” Tô Dương cười lớn nắm tay nhỏ của Dương Tuyết, sau đó liền k·hở·i đ·ộ·n·g xe.
“Oành……” Tô Dương cười, một chân ga đ·ạ·p xuống, xe ngay lập tức rời khỏi trạm dừng chân...
“Đinh Linh Linh……” Vừa lên đường, điện thoại di động của Tô Dương vang lên.
“Lão bà, em nghe giúp anh đi, là đại tỷ gọi điện thoại đến, đoán chừng muốn hỏi chúng ta đến đâu rồi.”
“Ừm, tốt lão công.” Dương Tuyết dịu dàng gật đầu, đưa tay cầm điện thoại của Tô Dương lên. Sau một lát... Điện thoại kết nối, rồi ấn loa ngoài.
“Alo? Chị... Em là Tiểu Tuyết, Tô Dương đang lái xe đây ạ.”
“Ra là Tiểu Tuyết à, ha ha ha...... hai đứa ngoan, hai đứa đến đâu rồi? Còn xa không?”
“À... Đại tỷ, em với Tiểu Tuyết đang trên đường cao tốc, nếu thuận lợi thì trước 2 giờ chiều có thể về đến nhà.” Tô Dương vừa lái xe, vừa cười nói một câu.
“A, tốt tốt... Vậy hai đứa cứ lái xe đi, an toàn là trên hết đấy.”
“Chị yên tâm đi ạ, Tô Dương kỹ thuật lái xe cũng tốt lắm.” Dương Tuyết cười nhìn Tô Dương, trong ánh mắt lộ ra một tia hạnh phúc.
“Khụ khụ khụ……” Bất quá, Tô Dương lại hoàn mỹ hiểu lầm ý của Dương Tuyết. Ừm... Không sai không sai! Tài lái xe của ta quả thật không tệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận