A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 249: đạt được liền không trân quý?

Chương 249: Đạt được rồi thì không trân trọng? Khiến ta cảm thấy? Thúc thúc thế nhưng là nam nhân a! Cái này còn phải hỏi sao?!
"Ha ha ha......"
"Nha đầu, ngươi hỏi ta loại vấn đề này? Cái này còn phải hỏi sao?"
"Nha......cũng đúng."
Dương Hạ nghe vậy, không khỏi gật đầu cười.
Hại! Thật là ngốc mà!
Hắn hướng về vấn đề giới tính rất bình thường...... tự nhiên là sẽ không t·h·í·c·h nam hài t·ử.
Nếu không, lão mụ khẳng định cũng sẽ không t·h·í·c·h hắn.
Hai người nói chuyện, rất nhanh liền tới nhà máy trang phục.
Dựa theo trước đó ước định, hai người đến cửa kho hàng thành phẩm thì thấy Vương Hán Trường đang chờ.
"Vương Hán Trường, sớm như vậy đã tới rồi à, vất vả vất vả......"
"Tô Tổng kh·á·c·h khí, ta cũng vừa mới đến thôi. Đến, chúng ta cùng nhau vào xem một chút đi."
Vương Hán Trường vừa cười chào Dương Hạ, sau đó cùng nhau đi vào.......
Mất gần một giờ, Vương Hán Trường liền giới t·h·iệu một lượt cho hai người, rồi cùng xem phần mềm hệ th·ố·n·g của nhà kho.
Đối với tình hình nhà kho và phương thức quản lý, hai người xem như có cái hiểu biết cơ bản.
Trong kho hàng người lui tới k·é·o ga nhập kho, chứng tỏ nghiệp vụ x·á·c thực rất nhiều, mà lại cũng vô cùng bận bịu.
Nhìn tinh thần của Vương Hán Trường là có thể biết, hắn hẳn là không nghỉ trưa.
"Vương Hán Trường, thật sự là vất vả anh."
Sau khi xem xong, Tô Dương cũng không định chờ thêm.
Chỉ cần hai người còn ở đây, Vương Hán Trường cơ bản phải toàn bộ hành trình tiếp đón.
X·á·c thực hao phí không ít thời gian của hắn.
Đến bây giờ, coi như là hơn nửa ngày rồi.
"Không có gì không có gì, không khổ cực không khổ cực, Tô Tổng, ngài xem còn cần hiểu rõ thêm khâu nào không?"
Vương Hán Trường cười khoát khoát tay, thái độ cực kỳ kh·á·c·h khí.
Bất quá trong ánh mắt rõ ràng lộ ra một tia nhẹ nhõm.
Hắn cảm giác được, hai vị "Lãnh đạo" này sắp rời đi.
"Tạm thời cứ vậy đi, hôm nay rất cảm ơn Vương Hán Trường. Tiểu Hạ, ngươi còn gì cần tìm hiểu không?"
Nói rồi, Tô Dương nhìn Dương Hạ bên cạnh.
Nghĩ thầm, nếu như không có việc gì khác, vậy mau trở về thôi.
"Ta tạm thời không có gì muốn hiểu rõ nữa, hôm nay học được không ít, phải hảo hảo tiêu hóa một chút."
Dương Hạ khẽ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Vậy được, Vương Hán Trường, chúng ta về trước nhé, ngài cứ làm việc đi. Làm trễ nải ngài hơn nửa ngày, thật sự là ngại quá."
Tô Dương nghe vậy, sau đó quay đầu nhìn Vương Hán Trường.
Chỉ cần hai người rời đi, Vương Hán Trường tự nhiên cũng thoải mái.
Hôm nay học được nhiều thứ, phải trở về hảo hảo chỉnh lý lại.
"Được rồi Tô Tổng, dù sao chỉ cần ngài muốn tìm hiểu gì, cứ tùy thời nhắn tin gọi điện cho ta đều được."
"Hảo hảo, cảm tạ Vương Hán Trường."
"Vậy chúng ta về luôn đây, Vương Hán Trường tạm biệt."
Lúc đầu Vương Hán Trường còn muốn mời Tô Dương đến phòng làm việc nghỉ ngơi một lát, ăn chút trái cây, uống chút nước trà các kiểu.
Nhưng Tô Dương thực sự không muốn làm mất thời gian của hắn nữa.
Thế là hắn cùng Dương Hạ cáo từ Vương Hán Trường, rời đi Dương Tuyết Phục Trang Hán.......
Rời khỏi nhà máy trang phục, hai người liền lái xe hướng c·ô·ng ty đi tới.
Lúc này đã gần bốn giờ chiều.
"Đinh Linh Linh......"
Đang ngồi trên xe, điện thoại Dương Hạ vang lên.
Lấy ra xem, thì ra là Bình Bình gọi tới.
"Alo? Sao vậy lão bà......"
Dương Hạ quay đầu nhìn Tô Dương một chút, sau đó nhỏ giọng nói vào điện thoại.
"Ừm, lão c·ô·ng, ngươi sắp về chưa?"
"Nhanh thôi, ta với thúc thúc đang trên đường, còn hơn một tiếng nữa. Sao thế lão bà, có chuyện gì?"
Dương Hạ che điện thoại lại, nói rất nhỏ.
Nàng vẫn còn có chút ngại để Tô Dương nghe được kiểu nói chuyện mập mờ này giữa nàng và Tu Bình Bình.
"Mẹ em xuất viện rồi, em muốn về nhà một chuyến xem sao......em định mua vé tàu trưa mai về."
"À, xuất viện tốt rồi, xem ra sức khỏe không có vấn đề gì. Vậy......Hay là em chờ anh một chút, chúng ta lái xe cùng về?"
"Không cần đâu lão c·ô·ng, chị gái em cũng cùng em về, c·ô·ng ty chị ấy giảm biên chế......bị sa thải rồi, nên định về nhà mấy ngày xem sao. Vừa hay hai chị em em cùng về......"
Trong điện thoại, giọng Bình Bình hơi sa sút.
"Vậy à......"
"Không sao đâu lão bà, chị em có thể tới tập đoàn chúng ta làm việc, bên này sắp xếp người rất đơn giản."
"Ừm, chuyện này để về rồi nói......lão c·ô·ng, em tự về là được, anh với ba ba cùng nhau học tập cho giỏi đi, em không muốn làm chậm trễ việc học của anh."
"Được thôi......Vậy hai người nhớ cẩn thận trên đường nhé? Có gì cứ gọi điện thoại cho anh."
Nghe Tu Bình Bình nói vậy, Dương Hạ liền không kiên trì nữa.
Hai chị em đã về thì nàng cũng không cần đi theo.
Mà lại......Đối với cái "Lão bà" Bình Bình này, trong lòng nàng dường như t·h·iếu một chút "Kích tình".
Rất kỳ quái...... Nàng không biết từ lúc nào, bỗng nhiên lại t·h·iếu không ít.
"Ừm, biết rồi lão c·ô·ng, vậy em ra bắt xe nhé, em sẽ nhắn tin cho anh thường xuyên."
"Được rồi, vậy em đi sớm về sớm."
"......"
Hai người lại hàn huyên vài câu, rồi cúp điện thoại.
"Bình Bình về nhà à."
"Ừ......Có chuyện gì sao?"
Tô Dương quay đầu nhìn Dương Hạ có vẻ không hứng thú, ân cần hỏi.
"Cũng không có gì, mẹ nàng xuất viện, sức khỏe phục hồi cũng không tệ lắm. Nàng muốn về xem sao, ở nhà mấy hôm."
"Ừm, tốt mà, vậy về thăm thôi."
"Sao thế nha đầu? Ngươi cũng muốn về cùng nàng à?"
"Không có...... ta chỉ hơi nghi hoặc thôi, hiện tại ta cũng không muốn cùng nàng về, giống như...... loại cảm giác ưa t·h·í·c·h của ta đối với nàng dường như yếu đi."
Dương Hạ hơi cau mày, mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe.
"Ngươi cái này......"
"Đạt được rồi thì không trân trọng? Ha ha ha......"
Tô Dương nói rồi bật cười.
"Ai......"
"Thật ra ta cũng không rõ ràng nữa, ngươi biết không thúc thúc......thật ra Bình Bình t·h·í·c·h ta, ta luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc ta giúp nàng."
"Xí, còn phải nói nữa sao. Ngươi đưa tay là móc ra 500.000, lại giúp nàng lúc cùng đường mạt lộ, nàng mang ơn ngươi là phải."
Tô Dương nghe vậy, nhẹ gật đầu.
Với gia đình Tu Bình Bình, muốn xoay sở đủ 500.000 trong thời gian ngắn, không phải là chuyện dễ dàng gì!
Thời gian là sinh m·ệ·n·h!
Cũng có thể nói Dương Hạ đã cứu mẹ của nàng!
Tu Bình Bình có thể không mang ơn nàng sao?!
"Thúc thúc, ngươi cũng biết......ban đầu Bình Bình chỉ muốn làm bạn bè bình thường với ta, căn bản không muốn yêu đương với ta. Thế nhưng từ sau khi ta đưa cho nàng 500.000...... Từ đó về sau, ta cảm thấy nàng thay đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận