A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 262: ta gọi hắn cái gì đều được đi, dù sao hắn cũng không cùng ta khách khí

Chương 262: Ta gọi hắn thế nào cũng được, dù sao hắn cũng không khách khí với ta
"Thế này còn tạm được..." Nghe lời Tô Dương, Dương Hạ không khỏi bật cười. Trước đó nàng muốn nói đều đã nói hết, thấy Tô Dương tỏ thái độ thành khẩn như vậy, trong lòng tự nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều. Cho nên... nàng rất nhanh liền vui vẻ cười.
"Cắt! Nha đầu ngốc, dù ngươi không nói... trong lòng ta vẫn luôn nghĩ như vậy. Vô luận là đối với mẹ ngươi, hay là đối với ngươi... ta đều sẽ chăm sóc tốt. Yên tâm đi... Đây là trách nhiệm của ta với các ngươi!"
"Hì hì... vốn chính là trách nhiệm của ngươi mà!"
Dương Hạ cười tủm tỉm, sau đó trở về chỗ làm việc. Khuôn mặt tràn đầy niềm vui khó tả, trong mắt cũng lộ ra ý cười nồng đậm.
"Về sau ta về nhà chúng ta ngủ lại nhé? Ta cũng muốn chăm sóc mẹ."
"Đương nhiên được, bất quá... vậy Bình Bình của ngươi thì sao? Ngươi sẽ không đem cả nàng mang đến ở đấy chứ? Ta lo mẹ ngươi trong lòng..." Tô Dương không phản đối chuyện nàng và Tu Bình Bình ở chung, nhưng cân nhắc đến cảm xúc của Dương Tuyết, nên hắn phải hỏi. Dù sao đối với phụ nữ có thai, tâm trạng vô cùng quan trọng.
"Không đâu, yên tâm đi."
"Hôm qua Bình Bình còn nhắn tin cho ta, nói sau kỳ nghỉ nhập học, nàng sẽ về trường ở, bảo ở nhà chúng ta phải chạy đi chạy lại, lỡ việc học."
"Ồ, vậy à... Nha đầu, vậy một mình ngươi, sẽ không buồn sao?" Tô Dương nói, không nhịn được cười. Nghe ý tứ này, xem ra Tu Bình Bình hình như cũng có ý khác. Chỉ là không nói rõ thôi. Thường thì nếu hai người yêu nhau như keo sơn, không thể tách rời... thì họ sẽ ở cùng nhau. Nếu thấy ở nhà không tiện, thì có thể ra ngoài thuê phòng.
"Xí, mới không đâu."
"Ách..." Tô Dương nghe vậy, ngẩn người.
Đúng nhỉ! Dương Hạ nói rất đúng. Bây giờ lão bà mang bầu, thời gian dài sau đó... hắn phải kiềm chế. Thật sự là khó tránh khỏi cô đơn!
"Ngươi biết không, thật ra ta cảm thấy Bình Bình như đang cố ý xa lánh ta... nhất là sau khi về nhà, nàng không nhắn tin tích cực như trước nữa. Mà... bây giờ gọi ta lão c·ô·ng cũng ít dần." Dương Hạ hai tay chống lên bàn, chống cằm, như đang suy nghĩ điều gì nhìn Tô Dương. Nhưng trong mắt nàng dường như không có vẻ đau lòng.
"À..." Tô Dương nhìn Dương Hạ, bật cười.
"Nha đầu, sao ta không thấy ngươi đau lòng vậy?"
"Ai..."
"Không sao, cứ thuận tự nhiên thôi. Nếu nàng muốn rời đi, cứ để nàng đi. Thật ra ta biết... nàng ở bên ta chủ yếu vì cảm kích, nhưng đó không phải là yêu." Nghe giọng nói của Dương Hạ, vẫn khá bình thản, không có vẻ gì đau khổ. Tựa như đã nghĩ thông suốt.
"Không thương tâm à?"
"Hại! Có gì mà phải thương tâm, Dương Hạ ta có khả năng chịu đựng rất mạnh, được không?"
"Ha ha ha..."
"Tốt tốt tốt, con gái ngoan của ta, vậy sau này hai ta sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ thật tốt, cố gắng học hành nhé!" Xem ra, tình cảm giữa Dương Hạ và Tu Bình Bình có lẽ sắp đến hồi kết. Dù sao giữa hai người, không có tình cảm thật sự. Cảm kích không phải là yêu! Dù có được thân xác, cũng không chiếm được trái tim. Thôi thì, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
"Vâng, đương nhiên rồi... sau này con sẽ học cách chăm sóc ba ba, mẹ, nhất định sẽ cố gắng học tập hơn."
"Khụ khụ khụ..."
"Ta còn nhỏ... không cần chiếu cố, chúng ta cùng nhau chiếu cố mẹ ngươi được không? Đợi ta quay đầu nói với ông bà ngoại một tiếng, chắc quê quán gia gia, nãi nãi sẽ đến đây." Tô Dương cười xua tay, vừa uống một ngụm nước suýt nữa phun ra. Dù con gái nói năng không có gì sai sót, nhưng dù sao ta và ngươi cũng chỉ là bạn đồng trang lứa. Nghe thật sự không quen tai...
"Tốt tốt, ta thích nhất nãi nãi... nãi nãi rất xinh đẹp."
"Đúng rồi thúc thúc, vậy chúng ta mua cho ông bà một căn hộ nhỏ nữa đi, mua trong cùng khu chung cư là được, thế thì thích hợp để họ ở thường xuyên hơn." Dương Hạ suy tính rất xa, nhanh chóng nghĩ đến vấn đề quan trọng này.
"Họ chắc cũng không ở thường xuyên đâu, ta thấy thuê một căn là được, thuê một căn nhỏ thôi." Tô Dương trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu. Thuê một căn xem sao đã, nếu thật sự cần mua, lúc đó tính tiếp. Dù sao hiện tại giá nhà đang giảm.
"Ừ, ngươi với mẹ cứ bàn bạc quyết định là được." Dương Hạ đương nhiên chỉ là đề nghị, cụ thể phải do cha mẹ bàn bạc.
"... Hai người vừa học, vừa thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Thời gian trôi qua từng giờ, rất nhanh đã đến mười một giờ trưa.
"Đông đông đông..."
"C-K-Í-T..T...T..." Cửa ban c·ô·ng mở ra.
Ra là Dương Tuyết đi vào, mang theo nụ cười hạnh phúc trên mặt.
"Mẹ... hắc hắc." Dương Hạ thấy mẹ đến, vụt một cái đứng lên, vui vẻ nghênh đón.
"Mẹ, sau này mẹ không được đi giày cao gót nữa biết không? Mà... đúng rồi, còn phải mặc đồ bảo hộ nữa, an toàn là trên hết..." Nàng vừa đánh giá mẹ, vừa lo lắng nói. Từ giờ trở đi, chăm sóc mẹ đã thành một nhiệm vụ trọng đại của nàng.
"Hả? Nha đầu... con biết?" Dương Tuyết không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tô Dương nói cho con gái biết.
"Vâng, đúng vậy mẹ, ba ba nói cho con."
"Qua 3~4 tháng, chắc là biết là em trai hay em gái, hắc hắc... Dương Hạ ta cuối cùng cũng có em rồi."
"Mẹ, vừa rồi con còn bàn với ba ba đó, sau này con muốn về nhà mình ở, con muốn cùng ba ba mỗi ngày chăm sóc mẹ."
"... Nhìn vẻ mặt ân cần của con gái, trong lòng Dương Tuyết trào dâng một dòng nước ấm. Đứa bé này... xem ra thật sự đã trưởng thành! Vậy mà biết chăm sóc mẹ. Chỉ một kỳ nghỉ ngắn ngủi, đứa bé này đã thay đổi nhiều đến vậy!
"Con gái ngoan của mẹ..." Dương Tuyết vui vẻ cười, đưa tay ôm Dương Hạ vào lòng.
"Không gọi thúc thúc à?"
"Hì, gọi chứ... Ta gọi hắn thế nào cũng được, dù sao hắn cũng không khách khí với ta." Dương Hạ nói, tinh nghịch quay đầu lè lưỡi trêu Tô Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận