A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 202: lão bà, ủng hộ!

Chương 202: Lão bà, ủng hộ!
Không bao lâu...... Hai người liền cùng nhau rời khỏi công ty, lái xe hướng phía "Minh Thái Gia Viên cư xá", nơi phụ mẫu kiếp này của mẹ ở lại.
Hôm nay trở về, Tô Dương dự định cùng cha mẹ nói một chút chuyện lão mụ kiếp trước ngày kia muốn đến. Để bọn hắn không nên suy nghĩ nhiều.
Hai bên phụ mẫu, hắn thấy đều giống nhau cả. Hắn đều sẽ hiếu thuận như nhau.
Rất nhanh, xe liền dừng ở dưới lầu. Hai người tay nắm tay tiến vào cửa chính, lão mụ đã làm xong bữa tối. Nàng đang cùng lão ba ngồi trên ghế sa lon xem tivi, chờ mọi người về nhà ăn cơm.
"Cha mẹ, chúng con về rồi."
"Dương Dương, Tiểu Tuyết......"
Nhìn thấy con trai con dâu trở về, phụ mẫu tự nhiên vô cùng vui vẻ.
Vài phút sau...... Dương Hạ và Tu Bình Bình còn có Tô Hân cũng đều về.
Chẳng bao lâu...... Cả nhà liền quây quần bên nhau cùng ăn tối.
Đợi ăn xong bữa tối...... Tô Dương kéo tay lão mụ, cùng nhau vào phòng ngủ.
"Sao vậy Dương Dương?"
Nhìn đứa con trai hiểu chuyện hiếu thuận, lão mụ nở nụ cười rạng rỡ.
"Mẹ, lão mụ kiếp trước của con ngày kia đến Giang Thành thăm con và Tiểu Tuyết."
"Nha......"
Lão mụ nghe vậy, khẽ sững sờ. Nhưng ánh mắt nàng rất nhanh trở lại bình thường.
"Vậy con và Tiểu Tuyết cứ tiếp đãi mụ mụ con cho tốt. Nếu cần ta và cha con gặp mặt...... đến lúc đó cứ theo sắp xếp của con."
Về chuyện này, lão mụ đã nghĩ rất rõ ràng. Nàng biết đứa con trai này không chỉ thuộc về nàng và bạn đời. Dù sao hắn còn có cha mẹ ruột kiếp trước.
Cho nên...... sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đối mặt chuyện này. Nhưng bọn họ hiểu rõ "Nhi tử" này và kiếp trước dường như không khác biệt nhiều. Rất hiểu chuyện, rất hiếu thuận! Vì vậy họ không có gì lo lắng.
"Vâng, được rồi mẹ."
"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, được không? Trong mắt con, dù là thân nhân kiếp trước hay kiếp này, đều thân thương như nhau. Con sẽ yêu thương, hiếu thuận mọi người thật tốt. Mẹ, tuyệt đối đừng lo lắng......"
Tô Dương nắm tay mẹ, nói hết sức chân thành, xuất phát từ đáy lòng!
"Ừ, Dương Dương...... con là con của chúng ta, chúng ta đương nhiên hiểu con. Thật ra chuyện này, cha con và ta đã nghĩ tới từ lâu...... Yên tâm đi Dương Dương, cha mẹ không lo lắng gì cả. Ta tin con lúc nào cũng là đứa con ngoan của chúng ta."
Lão mụ nói, trên mặt nở nụ cười. Trong mắt ánh lên sự tự tin không nói nên lời.
"Mẹ......"
Tô Dương nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cha mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng. Đến giờ thì bên này không có vấn đề gì.
Còn lại...... là nói chuyện với đại tỷ cho tốt. Chuyện này cứ để lão bà ra mặt trước. Tin rằng với mối quan hệ "mẹ chồng nàng dâu" của họ, chắc không có vấn đề gì.
Nghe lão mụ nói vậy, Tô Dương không cần an ủi thêm gì. Dù sao lão mụ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Hai người lại nói chuyện một hồi, cũng đến lúc phải về. Dù sao Tô Dương và Dương Tuyết còn nhiệm vụ tạo ra con người, nên phải về sớm.
"Dương Dương, con và Tiểu Tuyết về nhanh đi, còn phải lái xe một đoạn đường nữa."
"Vâng, con biết mẹ."
Tô Dương gật đầu, rồi cùng Dương Tuyết tạm biệt mọi người, tay nắm tay rời khỏi nhà.
"Oanh......"
Sau một tiếng động cơ nổ, xe rời khỏi khu dân cư.
"Tiểu bảo bối, anh nói với cha mẹ chuyện đại tỷ muốn đến Giang Thành chưa?"
Dương Tuyết nghiêng người dựa vào ghế phụ, dịu dàng nhìn người đàn ông của mình.
"Ừ, đúng vậy lão bà, thật ra cha mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, họ đều rất hiểu chuyện này. Họ bảo chúng ta tiếp đãi đại tỷ cho tốt, không cần lo lắng bên này."
Tô Dương mỉm cười gật đầu, quay sang nhìn Dương Tuyết.
"Nha......"
"Nếu vậy thì lão bà yên tâm rồi, em vẫn còn lo lắng họ sẽ suy nghĩ nhiều. Dù sao hai nhà đều coi anh là con ruột...... Nhưng chắc bên này sẽ hiểu chuyện hơn. Không biết bên đại tỷ thế nào, nhưng em nghĩ chắc không có vấn đề lớn đâu."
Dương Tuyết nghe Tô Dương nói, mỉm cười gật đầu. Xem ra cha mẹ bên này dễ nói chuyện hơn. Thậm chí không cần nói, họ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
"Ừ, đến lúc đó cứ xem Tiểu Tuyết lão bà của anh...... Anh tin em chắc chắn làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận