A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 88: Hiện tại liền vạch trần nàng sao?!

Chương 88: Bây giờ vạch trần nàng luôn sao?!
Giữa trưa mười một giờ rưỡi, vẫn chưa tới giờ tan làm.
“Lão thiết, ta đi trước một bước......”
Nói rồi, Dương Hạ chào Tô Dương một tiếng liền muốn rời đi.
“Ách......”
Không cần nghĩ cũng biết, nha đầu này chắc chắn lại đi tìm Tu Bình Bình rồi.
Tô Dương thầm lắc đầu, cũng không để ý nữa.
Rất nhanh, thời gian liền đến 12 giờ.
“Lão công, gọi Tiểu Hạ tới ăn cơm cùng đi, còn có cả người bạn tốt kia của nàng nữa.”
Tô Dương vừa đứng dậy, tin nhắn của Dương Tuyết liền gửi tới.
“Biết rồi lão bà, nhưng hai nàng ấy có lẽ ra ngoài ăn rồi, không cần để ý các nàng đâu.”
Gửi xong tin nhắn, Tô Dương liền rời chỗ làm việc, đi đến phòng làm việc của Dương Tuyết.
.......
“Lão công, buổi chiều ta muốn đến chỗ một khách hàng, đi cùng ta nhé?”
Hai người đang ăn cơm, Dương Tuyết ngồi sát bên Tô Dương, dựa vào rất gần.
“Được lão bà, muốn đi công tác mấy ngày?”
“À, là một khách hàng ở Giang Thành, cũng là một người bạn quen biết trước kia trong chuyện làm ăn.”
Dương Tuyết dịu dàng cười cười, gắp một đũa thức ăn đưa vào miệng Tô Dương.
“Tiểu bảo bối, có phải muốn cùng lão bà đi nơi khác công tác không?”
“Đi nhà khách công tác cũng được......”
Nhìn ánh mắt quyến rũ của Dương Tuyết, tâm thần Tô Dương không khỏi xao động.
Ở khách sạn cảm giác sẽ càng thêm thả lỏng, lớn mật một chút, ở nhà có Dương Hạ và Tu Bình Bình...... Thật sự là ảnh hưởng phát huy mà!
“Thật sao?”
Dương Tuyết nghe vậy, trong đôi mắt bỗng nhiên lóe lên một tia lửa nóng không nói thành lời!
Tối hôm qua hai người chỉ là hơi động chạm nhẹ nhàng, căn bản không dám có động tĩnh quá lớn. Dù sao trong nhà còn có hai người kia nữa! Điều này khiến Dương Tuyết, người đã hơn 30 tuổi...... cảm thấy nỗi lòng có chút xao động bất an.
Vào độ tuổi đẹp nhất của nàng, gặp được người nàng yêu nhất! Hơn nữa còn là lúc hắn tinh lực dồi dào nhất!
“Đương nhiên rồi......”
“Được, vậy sau khi đến chỗ khách hàng, chúng ta liền đi nhà khách thuê phòng nhé?”
“Được! Đều nghe lão bà!”
Tô Dương không khỏi mừng thầm trong lòng.
Hắn quả thực không nghĩ tới, Dương Tuyết đối với chuyện này vậy mà cũng yêu thích như mật ngọt! Thậm chí dường như còn hăng hái hơn cả hắn!
“Đúng rồi lão bà, Tiểu Hạ nha đầu này nói với ta, nàng không có hứng thú gì với việc ở bộ phận mạng lưới, muốn sang bộ phận tài vụ học hỏi một chút......”
Nhìn thần sắc phấn chấn của Dương Tuyết, Tô Dương thuận miệng nói ra lời đề nghị của Dương Hạ.
Dù sao cũng là Lão thiết lại là con gái, vẫn là phải giúp nàng một chút.
“Hơn nữa con gái ta bây giờ còn là giáo hoa thứ hai của Đại học Giang Thành, đám con trai ở bộ phận mạng lưới bắt chuyện rất nhiều, khiến nàng cảm thấy hơi phiền. Bộ phận tài vụ toàn là con gái, đến bộ phận tài vụ học hỏi có lẽ cũng tốt hơn một chút.”
“Ừm......”
Dương Tuyết nghe vậy, không khỏi khẽ gật đầu.
“Được rồi lão công, ngươi thấy được thì cứ để nàng đến bộ phận tài vụ đi, dù sao sau này bộ phận nào cũng đều phải học qua. Lát nữa ta sắp xếp một chút, buổi chiều để nàng qua đó...... Nha đầu này, cuối cùng cũng có dáng vẻ con gái rồi.”
“Đúng vậy a......”
Tô Dương cười gượng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đáng tiếc a...... Nha đầu này đúng là có dáng vẻ con gái. Lại còn thu hút ánh mắt của rất nhiều chàng trai!
Nhưng mà...... Nàng và Tu Bình Bình lại ngủ chung. Hơn nữa, nàng còn lén lút làm vài chuyện không thể miêu tả với Tu Bình Bình.
Làm sao bây giờ?! Giờ vạch trần nàng luôn sao?!
Ai...... Thôi được rồi, để sau này hãy nói.
Một ngày nào đó, Tu Bình Bình chắc chắn sẽ phát hiện ra tiểu động tác của nàng.......
Sau khi Tô Dương và Dương Tuyết ăn trưa xong, hai người lại ôm nhau trên ghế sô pha.
Dù sao ở văn phòng, hai người cũng chỉ có thể ôm hôn một chút mà thôi.
Hai giờ chiều......
Tô Dương và Dương Tuyết rời công ty, lái xe đến chỗ khách hàng.
“Lão công, chỗ giao nhau giữa đường Bình An và đường lớn Thể Dục, ngươi còn nhớ không?”
Trên đường, Dương Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Dương lái xe, thỉnh thoảng lại vuốt ve hắn một chút. Hoặc là khuôn mặt, hoặc là ngực, hoặc là đùi......
“Ừm?”
“Chỗ đó chính là nơi ngươi gặp chuyện ở kiếp trước, bao năm nay...... Ta vẫn luôn không dám đến đó.”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Dương, trong mắt bất giác hiện lên một nét bi thương.
Cảnh tượng lúc đó thật quá thảm khốc! Đến mức bao nhiêu năm như vậy nàng vẫn không thể thực sự nguôi ngoai.
Mãi cho đến khi gặp lại Tô Dương, tất cả chuyện này cuối cùng mới như băng tuyết mùa hè, tan chảy thật nhanh.
“Được, vậy chúng ta qua đó xem một chút......”
Xe đang đi dọc theo đường lớn Thể Dục, phía trước không xa chính là đường Bình An. Theo lời Dương Tuyết, chỗ đó chính là nơi hắn gặp chuyện ở kiếp trước.
Nếu đã đi ngang qua, vậy chắc chắn phải ghé xem.......
Xe nhanh chóng chạy đến cách giao lộ không xa, Tô Dương lái xe tấp vào lề dừng lại.
Bởi vì buổi chiều gặp khách hàng cũng không vội, nên vẫn còn chút thời gian.
“Đường ở đây đều đã được sửa lại và mở rộng. Lúc đó, chiếc xe tải kia chạy từ hướng đường Bình An tới, tốc độ rất nhanh. Hai ta đang định băng qua đường, xe không kịp phanh......”
Dương Tuyết và Tô Dương hai người xuống xe, cùng nhau đi về phía giao lộ.
“Lúc đó...... Ngươi nằm ngay tại vị trí này.”
Dương Tuyết dừng lại, kéo tay Tô Dương, chỉ vào vị trí một cái nắp cống trên đường nói.
“Nha......”
Tô Dương nhìn chằm chằm nắp cống, trong đầu bỗng nhiên không hiểu sao lại rung động mạnh.
Một luồng thông tin tức thời loé lên trong đầu, sau đó biến thành một đoạn ký ức rõ ràng.
Hắn hơi nhắm mắt lại, hình ảnh nhanh chóng biến thành một đoạn ký ức......
Chỉ thấy...... Tô Dương và Dương Tuyết tay trong tay, cùng đi bên lề đường.
Khi đó nàng mới 18 tuổi, thật xinh đẹp...... Gương mặt xinh đẹp trắng nõn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Hai người cười cười nói nói, vui vẻ đi về phía trước.
Đèn tín hiệu giao thông ở giao lộ bị hỏng...... Khi hai người đang định băng qua đường, trên con đường kia bất ngờ lao tới một chiếc xe ben!
Sau đó một màn thảm kịch đã xảy ra......
“Phù......”
Tô Dương đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới thở phào một hơi.
Thật quá thảm khốc!
“Lão công...... Có phải ngươi vừa nhớ ra gì đó không?”
“Ừm......”
Tô Dương khẽ gật đầu, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Lão bà, ngày đó ngươi mặc một bộ váy hoa sáng màu, trên bím tóc còn cài một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu tím, thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy lão công......”
Dương Tuyết nghe vậy, trong lòng không khỏi nhói lên chua xót, nước mắt tức thời trào ra.
Xem ra...... Lão công thật sự nhớ lại tình hình lúc đó rồi!
Lần thức tỉnh ký ức này rõ ràng hơn những lần trước, thông tin cũng nhiều hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận