A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 88: Hiện tại liền vạch trần nàng sao?!

Chương 88: Hiện tại liền vạch trần nàng sao?!
Giữa trưa mười một giờ rưỡi, vẫn chưa tới giờ tan sở.
“Lão t·h·iết, ta đi trước một bước......”
Nói rồi, Dương Hạ cùng Tô Dương lên tiếng chào liền muốn rời khỏi.
“Ách......”
Không cần nghĩ liền biết, nha đầu này khẳng định lại đi tìm Tu Bình Bình. Tô Dương âm thầm lắc đầu, cũng không để ý nữa.
Rất nhanh, thời gian liền đến 12 giờ.
“Lão c·ô·ng, gọi Tiểu Hạ tới cùng nhau ăn cơm đi, còn có bạn tốt của nàng.”
Tô Dương vừa đứng dậy, tin nhắn của Dương Tuyết đã đến.
“Biết rồi lão bà, bất quá hai nàng khả năng ra ngoài ăn, không cần quản họ.”
Gửi xong tin nhắn, Tô Dương liền rời khỏi chỗ làm việc, hướng văn phòng Dương Tuyết đi tới.......
“Lão c·ô·ng, buổi chiều em muốn đi chỗ một kh·á·c·h hàng, anh đi cùng em nhé?”
Hai người lúc ăn cơm, Dương Tuyết ngồi bên cạnh Tô Dương, nép sát vào.
“Tốt lão bà, muốn đi c·ô·ng tác mấy ngày?”
“À, là một kh·á·c·h hàng ở Giang Thành, cũng là một người bạn quen biết từ trước.”
Dương Tuyết ôn nhu cười, gắp một đũa thức ăn đút cho Tô Dương.
“Tiểu bảo bối, có phải muốn cùng lão bà đi nơi khác c·ô·ng tác không?”
“Đi nhà nghỉ c·ô·ng tác cũng được……”
Nhìn ánh mắt vũ mị của Dương Tuyết, Tô Dương nhịn không được xao động trong lòng.
Ở tân quán cảm giác sẽ buông lỏng, thân mật hơn một chút, ở nhà còn có Dương Hạ cùng Tu Bình Bình......Thật sự là ảnh hưởng p·h·át huy!
“Thật không?”
Dương Tuyết nghe vậy, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một vòng lửa nóng khó tả!
Tối hôm qua hai người chỉ khẽ vuốt ve, căn bản không dám động tĩnh quá lớn.
Dù sao trong nhà còn có hai người khác!
Điều này khiến Dương Tuyết hơn 30 tuổi......Cảm thấy nỗi lòng có chút xao động bất an.
Tại tuổi thanh xuân đẹp nhất, gặp người mình yêu nhất!
Hơn nữa còn đúng vào lúc hắn tinh lực thịnh vượng nhất!
“Đương nhiên rồi……”
“Tốt, vậy sau khi đi chỗ kh·á·c·h hàng, chúng ta đi thuê nhà kh·á·c·h nhé?”
“Tốt! Đều nghe lão bà!”
Tô Dương không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Hắn x·á·c thực không ngờ, Dương Tuyết đối với chuyện này vậy mà cũng t·h·í·c·h như m·ậ·t ngọt!
Thậm chí còn hăng hái hơn hắn!
“Đúng rồi lão bà, nha đầu Tiểu Hạ nói với em, con bé không hứng thú với việc ở bộ phận m·ạ·n·g lưới, muốn sang bộ tài vụ học hỏi……”
Thấy Dương Tuyết tinh thần phấn chấn, Tô Dương thuận miệng nói ra thỉnh cầu của Dương Hạ.
Dù sao cũng là Lão t·h·iết lại là con gái, vẫn nên giúp đỡ nàng một chút.
“Hơn nữa con gái ta giờ là giáo hoa thứ hai của Đại Học Giang Thành, trai bộ m·ạ·n·g lưới bu quanh nhiều quá, con bé thấy hơi phiền. Bộ tài vụ đều là con gái, sang bộ tài vụ học tập có lẽ tốt hơn.”
“Ừm……”
Dương Tuyết nghe vậy, khẽ gật đầu.
“Tốt lão c·ô·ng, anh thấy được thì cứ để con bé sang bộ tài vụ, dù sao sau này mỗi bộ môn đều phải học cả. Chút nữa em sẽ sắp xếp, chiều nay con bé sang đó……Nha đầu này, giờ mới có dáng vẻ con gái.”
“Đúng vậy……”
Tô Dương ngượng ngùng cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đáng tiếc a......Nha đầu này có dáng vẻ con gái n·g·ư·ợ·c lại là có.
Lại còn thành c·ô·ng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều chàng trai!
Nhưng mà……Nàng và Tu Bình Bình, lại ngủ cùng nhau.
Hơn nữa, còn lén lút làm với cô ấy những chuyện không thể miêu tả.
Làm sao bây giờ?!
Hiện tại liền vạch trần nàng sao?!
Ai......Thôi thôi, để sau này tính.
Một ngày nào đó, Tu Bình Bình chắc chắn sẽ p·h·át hiện ra những hành động nhỏ của nàng.......
Sau khi ăn trưa xong, Tô Dương và Dương Tuyết lại ôm nhau trên ghế sa lông.
Dù sao ở văn phòng, hai người cũng chỉ có thể ôm hôn mà thôi.
Hai giờ chiều……
Tô Dương và Dương Tuyết rời c·ô·ng ty, lái xe đến chỗ kh·á·c·h hàng.
“Lão c·ô·ng, ngã tư đường Bình An và Thể Dục, anh còn nhớ không?”
Trên đường, Dương Tuyết lặng lẽ nhìn Tô Dương lái xe, thỉnh thoảng vuốt ve anh.
Hoặc là mặt, hoặc là bộ n·g·ự·c, hoặc là đùi……
“Ừm?”
“Chỗ đó là nơi kiếp trước anh gặp nạn, những năm này......Em không dám đến đó.”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Dương, trong mắt lộ ra một tia bi thương.
Cảnh tượng lúc đó, thật quá t·h·ả·m khốc!
Đến mức khiến cô nhiều năm không thể thật sự quên đi.
Cho đến khi gặp lại Tô Dương, tất cả mới giống băng tuyết mùa hè, nhanh chóng tan chảy.
“Được, vậy chúng ta qua đó xem……”
Xe đang đi dọc theo đường Thể Dục, phía trước không xa là đường Bình An.
Theo lời Dương Tuyết, chỗ đó là nơi anh xảy ra chuyện.
Nếu đi ngang qua, chắc chắn phải ghé qua xem……
Xe nhanh chóng đến gần ngã tư, Tô Dương tấp xe vào lề.
Vì buổi chiều gặp kh·á·c·h hàng không vội, nên vẫn còn thời gian.
“Con đường này đã được trùng tu và mở rộng. Lúc đó, chiếc xe tải đi từ hướng đường Bình An đến, tốc độ rất nhanh. Hai ta định băng qua đường, xe không kịp phanh lại……”
Dương Tuyết và Tô Dương xuống xe, cùng nhau đi về phía ngã tư.
“Lúc đó……Anh nằm ở vị trí này.”
Dương Tuyết dừng lại, kéo tay Tô Dương, chỉ vào một nắp cống trên đường nói.
“Nha……”
Tô Dương nhìn chằm chằm nắp cống, trong đầu bỗng nhiên chấn động.
Một loạt tin tức hiện lên trong đầu, sau đó biến thành một đoạn ngắn rõ ràng.
Anh nhắm mắt lại, hình ảnh nhanh chóng biến thành một đoạn ký ức……
Chỉ thấy……Tô Dương và Dương Tuyết nắm tay, đi bên lề đường.
Khi đó cô mới 18 tuổi, thật xinh đẹp……Gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ thanh xuân.
Hai người cười nói vui vẻ, bước về phía trước.
Đèn giao lộ màu x·ấ·u……
Khi hai người đang chuẩn bị băng qua đường, từ một con đường khác, một chiếc xe ben lao nhanh tới!
Sau đó một màn t·h·ả·m l·i·ệ·t xảy ra……
“Hô……”
Tô Dương đứng tại chỗ, một lúc lâu mới thở phào một cái.
Thật quá t·h·ả·m rồi!
“Lão c·ô·ng……Có phải anh đã nhớ ra gì rồi không?”
“Ừm……”
Tô Dương khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Lão bà, hôm đó em mặc một bộ váy hoa sáng màu, trên b·í·m tóc còn cài một chiếc nơ bướm tím, rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy lão c·ô·ng……”
Dương Tuyết nghe vậy, trong lòng chua xót, nước mắt trào ra.
Xem ra……Lão c·ô·ng đã nhớ lại tình hình lúc đó!
Lần thức tỉnh ký ức này rõ ràng hơn, tin tức cũng nhiều hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận