A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 427: ai không muốn có cái lãng mạn tình yêu đâu?

Chương 427: Ai mà chẳng muốn có một tình yêu lãng mạn chứ?
Rất nhanh, hai người lại sóng vai ngồi cùng nhau. Dương Tuyết dựa theo ý nghĩ của mình, bắt đầu giảng giải cho Tô Dương những chỗ mình đã sửa chữa. Vừa giảng giải, hai người vừa thảo luận. Thỉnh thoảng cũng sửa chữa thêm một chút.
"Răng rắc!"
Hai người đang bàn luận thì cửa phòng mở ra. Không cần nghĩ cũng biết, là cha mẹ đưa Đông Đông về.
"Ơ, nhi tử với con dâu chiều nay sao không ngủ trưa?"
Từ phòng khách vọng vào, nghe thấy giọng của đại tỷ. Vì cửa phòng ngủ chính mở, từ bên ngoài rất dễ nhìn thấy g·i·ư·ờ·n·g lớn.
"Người trẻ tuổi, còn bận làm việc, làm gì có nhiều thời gian mà ngủ?"
Đây là giọng của lão ba, nghe rất ôn hòa.
"Suỵt, bọn nó ở thư phòng đấy......"
"Ông trông Đông Đông đi, tôi đi làm cơm."
Đại tỷ khoát tay, nhanh chóng rón rén đi vào bếp.......
Lại gần một tiếng sau.
"Ừm, vẫn là Dương lão sư suy xét chu toàn hơn, so với ta và Tiểu Hạ cộng lại còn mạnh hơn nhiều."
"Ta cũng chỉ là dựa theo kinh nghiệm trước đây, sửa đổi một vài chi tiết thôi. Ngươi gửi cho Tiểu Hạ đi, để cô ấy xem, nếu như không có ý kiến gì thì có thể an bài xong xuôi rồi tìm mấy chỗ làm thí điểm. Ta đi giúp đại tỷ, chắc là bữa tối sắp xong rồi."
"Ừ, được Dương lão sư!"
Dương Tuyết nói rồi đứng dậy vươn vai, nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng. Tô Dương gửi văn kiện vào điện thoại của mình, sau đó lại gửi cho Dương Hạ qua Wechat. Anh còn nhắn thêm một câu:
"Dương Tổng, hôm nay đại Dương Tổng nhà chúng ta đích thân ra tay, sửa đổi cho cô một chút, sau đó hai chúng ta cũng đã thảo luận qua. Cô xem lại đi, nếu không có gì thay đổi thì có thể an bài xong xuôi. Dù sao dự án này, hiệu quả cũng không đến nhanh đâu, nhưng có thể làm một dự án lâu dài. Trước mắt cứ xem hiệu quả thí điểm thế nào đã."
Một lát sau...... Tin nhắn của Dương Hạ trả lời tới:
"Được rồi Tô Bí Thư, thật sự là cảm tạ đại Dương Tổng nhà chúng ta, cũng cảm ơn Tô Bí Thư. Tôi ra khỏi văn phòng rồi, chúng ta về nhà nói chuyện tiếp."
"Được Dương Tổng, lão bà cô sắp làm xong cơm rồi, nhanh lên mà về."
"......"
Sau khi nhắn tin xong với Dương Hạ, Tô Dương cũng đứng dậy rời khỏi thư phòng.......
"Ha ha ha, Đông Đông, để ba ba xem nào."
Nhìn Đông Đông đang chơi đùa trên tấm thảm lớn trong phòng khách, Tô Dương vui vẻ nhập bọn, cùng nhau chơi đồ chơi.
"Dương Dương, mẹ với cha con đang xem phương án hôn lễ Tiểu Tuyết gửi. Phương án này có phải đơn giản quá không? Dù sao bây giờ các con cũng có tiền rồi, có thể tổ chức long trọng hơn một chút."
Lão ba ngồi bên cạnh trên ghế salon, nhìn nhi tử và cháu trai, mặt mày rạng rỡ ý cười.
"Không sao đâu cha, đây là ý của Tiểu Tuyết, người này không t·h·í·c·h phô trương, những thứ lòe loẹt kia, chẳng có ý nghĩa gì."
Tô Dương cười khoát tay, đơn giản mà vui vẻ là được. Chỉ cần lão bà Tiểu Tuyết vui vẻ, sao cũng được.
"Ừ, vậy cũng được, ngoài ra thì không có gì, những thứ viết trong bản kế hoạch đều rất đủ rồi, chúng ta cũng không có gì bổ sung."
"Được rồi cha, lát nữa con sẽ nói chuyện với Tiểu Tuyết, rồi nhanh chóng bắt đầu thực hiện. Con cái lớn như vậy rồi, x·á·c thực nên làm hôn lễ này sớm thôi."
Tô Dương gật đầu, coi như là quyết định việc này.
"Dương Dương, Hạ Hạ sắp về chưa? Cơm làm xong rồi."
Đang nói chuyện thì đại tỷ từ trong bếp đi ra.
"Ừ, con vừa liên hệ với cô ấy, chắc sắp về đến nhà rồi."
"Răng rắc!"
Tô Dương vừa nhìn đồng hồ thì cửa phòng mở ra. Quả nhiên là Dương Hạ đã về. Con bé nở nụ cười tươi rói, khẽ khàng đặt túi xuống, rồi lặng lẽ tiến đến phía sau Đông Đông, bế bổng thằng bé lên.
"Ha ha ha......"
"Tiểu Đông Đông, có nhớ tỷ tỷ không?"
"Hì hì, tỷ tỷ, tỷ tỷ...... con nhớ tỷ lắm."
"Ba!"
Tiểu gia hỏa vừa nói vừa ôm lấy cổ tỷ tỷ, trực tiếp hôn lên mặt nàng.
"Muốn tỷ tỷ cái gì?"
"Muốn tỷ tỷ...... đút cơm cho con ăn, còn kể chuyện xưa nữa."
"Ha ha ha, được rồi Đông Đông, tỷ tỷ lát nữa cho con ăn cơm, ăn xong rồi kể chuyện cho con nghe, được không?"
"Dạ, hì hì......"
Dương Hạ vừa về đến, trong nhà liền tràn ngập tiếng cười nói của hai đứa trẻ.......
"Hạ Hạ, dẫn em đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi."
Nãi nãi nhìn cháu trai và cháu gái, mặt mày nở hoa. Hai đứa trẻ này, dù tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, nhưng tình cảm lại rất tốt.
"Dạ nãi nãi, chúng con đi rửa tay ngay."
"Đi Đông Đông, cùng tỷ tỷ đi rửa tay, ăn cơm thôi."
"Tỷ tỷ, rửa tay, ăn cơm......"
Chỉ chốc lát sau...... Cả nhà đã ngồi quây quần bên nhau.
"Dương Dương, Tiểu Tuyết, phương án hôn lễ của hai con, cha mẹ đều không có ý kiến gì, lát nữa thì bắt đầu chuẩn bị đi. Về cơ bản cũng chỉ là mời khách thôi, chỉ cần hai con không có ý kiến gì thì cha mẹ đều ủng hộ."
Đang ăn cơm, đại tỷ đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhìn nhi tử và con dâu, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
"Ừ, không sao đâu đại tỷ, đây là con với Dương Dương đã bàn xong, cứ giản lược là tốt nhất. Không cần thiết phải làm những thứ lòe loẹt."
Dương Tuyết nhìn đại tỷ, mỉm cười gật đầu.
"Tốt, hai con cứ tự xem rồi an bài là được, dù sao những bạn bè thân t·h·í·c·h nào cần thông báo thì cứ thông báo đến là được rồi."
"Ừ, yên tâm đi đại tỷ, hai ngày này con với Tiểu Tuyết rảnh rỗi sẽ bắt đầu chuẩn bị. Việc này dù sao cũng đơn giản, còn đơn giản hơn cả chuẩn bị Tết."
"Cha mẹ, đến lúc đó con với đệ đệ cũng sẽ lên sân khấu hôn lễ chứ?"
"Ha ha ha......"
"Đương nhiên rồi, làm nhi nữ, tất nhiên vẫn phải lên chứ. Sao? Con có ý tưởng gì à?"
"Không, không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi, dù sao đồng nghiệp bạn bè thân t·h·í·c·h cũng biết tình hình gia đình mình rồi, nghe theo cha mẹ an bài là được."
Dương Hạ vừa cười khoát tay, vừa dùng muỗng nhỏ đút cho đệ đệ một miếng cơm.
"Thật ra ban đầu mẹ cũng định không cho các con lên, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên lên. Thật ra hôn lễ trên sân khấu cũng coi như là để cả nhà mình lưu lại một tấm ảnh gia đình. Cả ba người lớn bên hai họ đều sẽ lên. Hơn nữa, mẹ còn muốn để khách khứa nghe câu chuyện tình yêu vượt qua Luân Hồi của mẹ và cha các con nữa. Mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng đây là câu chuyện cả ba người chúng ta, một gia đình viên mãn gặp lại nhau."
Dương Tuyết đưa tay xoa đầu nữ nhi, giọng nói có vẻ k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
"Mẹ à, câu chuyện của mẹ với ba...... đến lúc đó chắc chắn có thể cảm nhiễm rất nhiều người, đặc biệt là mấy cô nương trong tập đoàn mình. Ai mà chẳng muốn có một tình yêu lãng mạn chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận