A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 391: rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút

Chương 391: Rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút
“Răng rắc!”
Ngay tại lúc Tô Dương cùng Dương Tuyết ôm nhau cùng một chỗ, cửa lớn bên ngoài bị mở ra từ bên ngoài.
“Tiểu Hạ về rồi, ta đi xem một chút.”
Dương Tuyết mỉm cười buông Tô Dương ra, sau đó xoay người xuống giường, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
“Nha đầu, con thu thập rửa mặt một chút đi, mẹ hâm lại cơm cho con.”
“Hì hì……”
“Cám ơn mụ mụ, mẹ ơi, đệ đệ con ngủ rồi ạ?”
“Giờ này còn chưa ngủ? Mau rửa tay đi, một lát chuẩn bị ăn cơm.”
“Dạ vâng mụ mụ……”
Dương Tuyết nói xong, rất nhanh liền đi vào phòng bếp, chuẩn bị hâm nóng cơm.
Mà Dương Hạ ném túi trong tay lên ghế sa lon, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
“Tô Dương……”
Nhìn Tô Dương đang ngồi ở đầu giường, Dương Hạ có chút ngượng ngùng khẽ gật đầu.
“Nha đầu, còn không mau đi ăn cơm?”
“Con muốn nhìn đệ đệ, rồi đi ăn ngay……”
Dương Hạ vừa nói, vừa đi đến bên cạnh giường nhỏ của Đông Đông, trực tiếp ngồi xổm xuống.
“Nha đầu, sau này cố gắng về sớm một chút, đệ đệ con gần đây luôn miệng đòi tìm con đó.”
“Ừ, con biết rồi, sau này con tận lực… nếu không phải lúc bận quá thì con sẽ về sớm một chút.”
“Con đó… bận rộn cũng không nhìn giờ giấc gì, nếu mẹ không gọi điện thoại thì có phải con bận đến nửa đêm không?”
“Ách……”
“Biết rồi Tô Dương, sau này con sẽ chú ý. Chụt!”
Nói rồi, Dương Hạ cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ.
“Đệ đệ thật ngoan……quay đầu tỷ tỷ tận lực về sớm một chút.”
Dương Hạ vừa nói vừa cười đứng dậy, khoát tay với Tô Dương rồi rời khỏi phòng ngủ chính……
Tô Dương nằm trên giường đợi một lát, Dương Tuyết mới trở về.
“Tiểu Hạ đi nghỉ ngơi rồi?”
“Ừ, nghỉ ngơi rồi……”
“Đến đây nào lão bà, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút đi?”
Nhìn dáng người mê người của lão bà, ánh mắt Tô Dương không khỏi sáng lên.
Hai đứa bé rốt cục đều ngủ rồi, hiện tại hắn cùng Dương Tuyết……rốt cục có thể hảo hảo mà vuốt ve an ủi một hồi.
“Phì phụt……”
Dương Tuyết nhìn thần sắc của Tô Dương, không khỏi bật cười.
Khẽ vươn tay, liền nắm lấy cằm của Tô Dương.
Tiểu nam nhân này……Để xem tỷ tỷ thương ngươi thế nào!
……
Thời gian trôi qua rất nhanh……Trong nháy mắt lại hơn một tuần lễ trôi qua.
Trưa hôm nay 11 giờ.
Dương Tuyết chủ trì hội nghị công tác cấp cao trong công ty, cuối cùng cũng kết thúc.
Bên trên hội nghị công tác, người báo cáo lâu nhất chính là Dương Hạ.
Bây giờ, nàng đã chỉnh đốn lại toàn bộ tuyến sản phẩm của công ty trang phục trẻ em một cách vô cùng trơn tru.
Từ t·h·iết kế đến sinh sản, đến tiêu thụ, đến giao dịch cùng tất cả các công ty chi nhánh bên dưới, đều đã rõ ràng.
Nhân viên dưới trướng nàng ở từng bộ phận, trạng thái vô cùng tốt, sức chiến đấu đơn giản p·h·á trần!
Sau khi kết thúc hội nghị, Dương Hạ không vội vã trở về phòng làm việc của mình, mà đi theo cha mẹ đến đây.
Phòng làm việc của Dương Tuyết.
“Nha đầu, làm tốt lắm! Ngay cả mẹ cũng phải nhìn con bằng con mắt khác.”
“Hì hì……”
“Cảm ơn mụ mụ, đều là mụ mụ giáo dục tốt, sau đó cũng cám ơn ba ba, trong rất nhiều chuyện đã ủng hộ con, ha……”
Dương Hạ có chút lười biếng ngồi trên ghế sa lon, vừa nói vừa đ·á·n·h một cái ngáp dài.
“Nha đầu ngốc, buồn ngủ à?”
“Đúng vậy Tô Dương, lòng con vừa buông lỏng, thật đúng là cảm thấy có chút mệt mỏi.”
“Ừ, ta đã bảo Lý Lam mua đồ ăn sớm một chút rồi, đoán chừng một lát nữa sẽ mang đến, con ăn cơm xong thì đi phòng nghỉ ngủ một giấc đi.”
Tô Dương nhìn thấy Dương Hạ mệt mỏi, không khỏi có chút đau lòng.
Rốt cục cũng coi như là thanh nhàn một chút, việc phía sau chắc là không bận rộn như vậy nữa.
“Ừ, được rồi Tô Dương, lát cơm đến thì gọi con.”
Dương Hạ nói xong, ngửa đầu tựa lên ghế sa lon, hai mắt liền híp lại.
“Con bé này……”
Dương Tuyết liếc nhìn con gái, trong mắt lộ rõ vẻ không đành lòng.
Nhìn con gái mệt mỏi như vậy, làm mẹ khẳng định là đau lòng nhất.
“Xuỵt……”
“Để nó nghỉ ngơi một lát đi.”
Tô Dương nhỏ giọng nói một câu, sau đó khoát tay với Dương Tuyết.
“Cộc cộc cộc……”
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc gõ, Lý Lam đem cơm trưa đưa tới…….
“Nha đầu, dậy đi, ăn cơm thôi.”
“Ách……vâng……”
Tô Dương nhẹ nhàng vỗ vai Dương Hạ, đ·á·n·h thức Dương Hạ.
“Nha đầu, tranh thủ thời gian đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi một lát đi……”
Dương Tuyết đi tới, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh con gái, lòng tràn đầy không đành lòng ôm con vào lòng.
“Ừ, được rồi mụ mụ……”
“Ăn cơm xong nhớ đi nghỉ, buổi chiều con muốn cho mình nghỉ nửa ngày.”
“Ừ, được thôi, vậy con mau ăn cơm đi, ăn xong ba con đưa con về.”
“Không cần không cần, con tự lái xe về được rồi, Tô Dương cũng rất bận.”
“Không được, con buồn ngủ tinh thần đều hoảng hốt cả rồi……”
Dương Tuyết nói, buông con gái ra, rồi đưa đũa cho con.
“Vậy cũng được ạ, cám ơn cha……”
Rất nhanh, ba người quây quần một chỗ bắt đầu ăn cơm……
Ăn cơm xong xuôi……
“Đi thôi nha đầu, nhìn con buồn ngủ thành cái dạng này, còn đi nổi không? Hay là ba cõng con nhé? Ha ha ha……”
“Phì phụt……”
“Nếu không phải ở công ty thì con thật sự sẽ bảo ba cõng đó, ai……bận hơn một tháng trời, rốt cục cũng thanh nhàn một chút.”
“Nha đầu ngốc, con bây giờ thế nhưng là Dương Tổng danh xứng với thực đó.”
“Đừng gọi con là Dương Tổng mà……”
“Ha ha ha……Dương Tổng!”
Hai người vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến dưới lầu, lên xe.
“Oanh……”
Theo tiếng động cơ n·ổ, xe nhanh chóng đi vào trong nhà.
“Nha đầu, sao lại muốn về nhà nghỉ ngơi? Phòng nghỉ cũng có thể ngủ mà.”
“Không phải là ba với mụ mụ cũng muốn nghỉ ngơi sao.”
“Chúng ta có mệt như con đâu, nghỉ tạm trên ghế sa lon cũng được.”
“Ha ha ha, thật ra……con muốn về thăm đệ đệ, con hứa về sớm mà, nhưng cả tuần nay con có về sớm được đâu. Vừa vặn nhân lúc về nghỉ, con chơi với đệ đệ một lát.”
Dương Hạ cười, tựa vào ghế phụ lái, khép hai mắt lại.
“Con nghỉ một lát đi, đến nhà ta gọi.”
“Ừ……khò……”
Dương Hạ t·r·ả lời một câu, ý thức đã có chút mơ màng.
“Con bé này……thật vất vả! Nếu con mà không làm được tổng giám đốc thì đúng là lạ……”
Tô Dương quay đầu nhìn Dương Hạ một cái, âm thầm gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận