A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 426: lẫn nhau mê luyến tình yêu

Chương 426: Tình yêu say đắm lẫn nhau
Sau bữa trưa, cha mẹ liền đem Đông Đông mang đến chỗ của họ.
"Lão bà, chúng ta cùng nhau ngủ một giấc trưa đi?"
Nhìn căn nhà lớn như vậy, lại chỉ còn lại hai người, Tô Dương nhịn không được có chút rục rịch.
Mấu chốt là lão bà thật sự quá xinh đẹp và quyến rũ!
"Thôi đi lão c·ô·ng, ta lo một khi ngủ là đến chiều mất...... Ta vẫn là xem trước tài liệu của con gái đã. Ngoan lão c·ô·ng, ngươi đi ngủ trước đi. Chờ ta xem xong tài liệu, lại đi tìm ngươi được không?"
Dương Tuyết Tu cười, đẩy Tô Dương vào phòng ngủ, sau đó cười chạy vào thư phòng.
Nếu chậm trễ một chút nữa, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ rơi vào l·ồ·n·g n·g·ự·c ôn nhu của Tô Dương...... Như thế, buổi trưa sẽ nhanh chóng trôi qua.
"Được thôi được thôi, vậy ngươi xem trước đi, ta nghỉ ngơi một chút...... Chờ ngươi xem xong chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận."
Nếu đã đẩy đến rồi, vậy thì nghỉ ngơi một chút.
Nghỉ ngơi nhiều một chút, tinh lực càng thêm dồi dào!
Tô Dương nhìn bóng lưng mê người của lão bà, trong lòng vô cùng vui sướng!
...... Thay áo ngủ, Tô Dương liền chui vào ổ chăn ngon lành.
Ngửi mùi thơm Dương Tuyết để lại, rất nhanh đã ngủ th·iế·p đi.
Không biết qua bao lâu......
Tô Dương tỉnh lại sau giấc ngủ, cầm điện thoại di động lên xem, ba giờ chiều.
Tinh lực tràn đầy!
Một chút xíu uể oải cũng m·ấ·t!
Chạy vào toilet, thu dọn một phen, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
"Lão bà......"
Khi hắn đến thư phòng, Dương Tuyết đang gục trên laptop đ·á·n·h chữ.
"Ừ, lão c·ô·ng tỉnh rồi à?"
"Tỉnh rồi, còn chưa xem xong sao?"
Tô Dương đi đến trước mặt, k·é·o một cái ghế, s·á·t bên Dương Tuyết ngồi xuống.
"Đã xem xong, mạch suy nghĩ này có thể tìm mấy chỗ thí điểm xem sao. Ta giúp con bé sửa một chút chi tiết, chỗ nào cần sửa ta sẽ đánh dấu lại. Lão c·ô·ng, pha cho ta ấm trà đi, hơi khát."
"A?!"
"Được được, tuyết nhỏ bảo bối của ta đến nước cũng không để ý uống, thật là......"
Tô Dương nghe vậy, vỗ vỗ đầu mình, vội vàng ngồi xuống đối diện Dương Tuyết bắt đầu pha trà.
Bà xã này...... Lúc làm việc, vẫn luôn liều m·ạ·n·g như vậy.
Sau một hồi bận rộn, Tô Dương pha xong nước trà, tìm cho Dương Tuyết cái chén lớn hơn một chút, rót đầy nước trà.
"Lão bà, nước trà nóng đấy, cứ từ từ uống."
"Ừ, cảm ơn bảo bối...... đợi một lát thôi, ta sắp sửa xong rồi."
Dương Tuyết lên tiếng, không ngẩng đầu.
Tiếp tục lạch cạch đ·á·n·h chữ trên máy tính để sửa.
"Ừ......"
Tô Dương nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó khẽ gật đầu.
Rót cho mình một chén nước trà, ngồi yên lặng, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Tuyết, chậm rãi đ·á·n·h giá.
Nhìn mái tóc dài đen nhánh, nhìn gương mặt đẹp đẽ, nhìn thần sắc dịu dàng......
Thời gian từng giờ trôi qua......
"Lão c·ô·ng, lão bà có đẹp không?"
"Khụ......"
"Đẹp chứ, đẹp lắm......"
Thấy Dương Tuyết bỗng nhiên ngượng ngùng cười ngẩng đầu, Tô Dương vội lau khóe miệng.
Má ơi!
Nước bọt chảy cả ra rồi!
"Ha ha ha......"
"Sao, ngươi chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?"
"Khụ......"
"Đương nhiên thấy mỹ nữ rồi, chỉ là...... ta chưa thấy ai mê người như ngươi."
"Xí, chúng ta đều là vợ chồng rồi, lão bà cũng già rồi...... còn đâu ra mê người?"
Dương Tuyết Tu cười, hoạt động hai tay, rồi bưng chén trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Tô Dương cầm bình trà lên, rót thêm cho nàng một chén.
"Già gì mà già? Lão bà trong mắt ta, mãi mãi là mê người và quyến rũ nhất. Sửa xong rồi à?"
"Ừ, sửa xong rồi."
"Đến đây lão bà, để ta ôm một cái, nghỉ ngơi một chút."
Tô Dương cười, nhẹ nhàng giang hai tay ra.
Dương Tuyết Tu mỉm cười, đứng dậy, từ phía đối diện bàn đi vòng lại.
Sau đó......
Nàng bị Tô Dương ôm ngang vào lòng.
"Ưm......"
Dù sao trong nhà cũng không có ai, Tô Dương cúi đầu hôn lên.
Dương Tuyết cũng phối hợp ôm s·á·t cổ hắn.
Một lát sau.......
"Lão bà, hay là em đi nghỉ một lát đi, anh trông em sửa bài. Lúc nào em tỉnh chúng ta lại bàn được không?"
"Không sao đâu lão c·ô·ng, em không buồn ngủ...... Nghĩ đến sắp tổ chức hôn lễ với anh, trong người tràn đầy nhiệt huyết."
"Ha ha ha......"
"Chúng ta đều đăng ký kết hôn, lại còn có con cái cả phòng rồi, giờ tổ chức đám cưới...... cũng khiến bà vui vẻ đến vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, làm đám cưới là để viên mãn."
"Ờ, được rồi......"
Tô Dương cười cười, khẽ gật đầu.
Lão bà nói cũng có lý.
"Lão c·ô·ng thật sự si mê em đến vậy sao?"
"Ừ, lão bà nhìn vào mắt anh này......"
"Đúng rồi, anh nhìn cha mẹ bọn em ấy, lúc lão ba nhìn đại tỷ...... ánh mắt như thế nào?"
Tô Dương cười nhéo nhéo mặt lão bà.
"Ừm......"
"Nói thật, lão c·ô·ng, em thật sự rất ngưỡng mộ cha mẹ em. Lúc lão mụ nhìn đại tỷ, chính là kiểu say đắm ấy...... Lão chưa từng cãi nhau với đại tỷ một câu nào. Đại tỷ nói gì là nghe nấy. Nhưng đại tỷ cũng rất để ý đến ý kiến của lão ba, mỗi lần có chuyện gì đều cẩn thận lắng nghe lời khuyên của lão."
Dương Tuyết vừa nói, vừa ôm cổ Tô Dương, hôn một cái.
"Lão bà, vậy em có thấy chúng ta cũng gần giống như vậy không?"
"Ừ......"
"Đúng vậy lão c·ô·ng, em thấy hai chúng ta cũng thế. Thế nhưng...... em luôn cảm thấy tình yêu của chúng ta có vẻ nồng nhiệt hơn một chút?"
"Khụ......"
Tô Dương nghe vậy, nhịn không được cười ngoác miệng.
Cha mẹ bọn họ lớn tuổi rồi, giữa hai người, tình cảm dần dần chuyển thành thứ tình thân đậm sâu hơn.
"Chẳng phải vì hai ta còn trẻ thôi sao? Nếu lão c·ô·ng là người đàn ông hơn 40 tuổi...... anh nói xem, sự nhiệt tình giữa hai ta có phải sẽ giảm đi nhiều không?"
"Đương nhiên rồi......"
"Em cứ mỗi lần nhìn thấy anh là trong lòng lại bồn chồn không yên...... ví dụ như hôm nay, nếu không cố xem đống tài liệu này, chắc chiều nay chúng ta mất cả ngày mất."
"Ha ha ha......"
Tô Dương nghe vậy, bật cười.
Thì ra lão bà mê mẩn sự trẻ trung và sức s·ố·n·g của mình?!
"Cười cái gì, thật đấy lão c·ô·ng......"
"Nói cách khác, em thấy đấy là em vô cùng say mê anh đấy."
"Thôi được rồi lão c·ô·ng, chúng ta nhanh xem tài liệu đi...... em nói nhanh cho anh nghe, nếu không chúng ta lại hết thời gian bàn bạc mất."
"Ha ha ha, được thôi được thôi."
Tô Dương gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Tuyết, rồi đặt nàng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận