A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 404: nữ trang nghiệp vụ tuyến tổng quản lý nhân tuyển

Chương 404: Nhân tuyển tổng quản lý cho mảng kinh doanh nữ trang
“Được…”
Trong thang máy, Dương Tuyết kéo tay Tô Dương, thẹn thùng cười gật đầu.
Nàng trước đây cũng từng trải qua cảm giác này, chỉ cần sau đó lão công ôm nàng một lúc là về cơ bản sẽ ổn.
Không bao lâu…
Hai người cùng đi đến phòng nghỉ.
Bình thường thì buổi chiều hai người không đến phòng nghỉ.
Nhưng vì "chữa trị" di chứng ăn giấm, cũng đành phải đến đây.
Nếu không, để Dương Tuyết trong lòng không thoải mái cả buổi chiều thì sẽ không hay.
“Lão công, ôm chặt ta…”
Hai người vừa ngồi trên mép giường, Dương Tuyết liền trực tiếp rúc vào trong ngực Tô Dương.
“Ừ…”
Tô Dương lên tiếng, trực tiếp ôm chặt lão bà vào trong ngực.
“Lão bà ngốc, nếu biết sẽ ăn giấm, sao còn bảo lão công đi thử quần áo? Công ty chúng ta cũng đâu phải không có người mẫu khác.”
“Bởi vì dáng người của những người mẫu kia đều không cường tráng bằng ngươi, lúc bọn họ mặc, những chi tiết vấn đề hoàn toàn không thể hiện rõ.”
Dương Tuyết rúc vào trong ngực Tô Dương, hai người cùng nhau ngã xuống trên giường lớn.
Nàng co người lại, ôm eo lão công.
“Vì công việc, cũng là chuyện không còn cách nào khác.”
Nói rồi, Dương Tuyết không khỏi khẽ thở dài một tiếng.
Hôm nay nhìn lão công bị cô gái khác kéo đi ngắm nghía, trong lòng nàng đúng là cảm thấy chua xót.
“Ừ, không sao đâu lão bà… ngươi là người duy nhất của ta đời này, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.”
Nói rồi, Tô Dương ôm càng chặt hơn.
Hô hấp của Dương Tuyết cũng hơi dồn dập.
“Ưm ưm…”
Tiếp đó, Tô Dương liền cúi đầu hôn lên.
Sau một hồi hôn nồng nhiệt…
Dương Tuyết cảm thấy trong lòng mình đã thoải mái hơn nhiều.
“Lão công, chúng ta đến phòng làm việc đi, lát nữa là đến giờ tan làm rồi, ta pha trà cho ngươi uống được không?”
Cảm thấy Tô Dương có xu hướng hơi mất kiểm soát, Dương Tuyết vội vàng vỗ vỗ lưng hắn.
Đây là ở công ty, vẫn nên an toàn là trên hết.
Lỡ như bị người khác nghe thấy thì không hay.
“Ờ, đi…”
Được rồi, được rồi…
Đã vậy thì, vẫn là về nhà rồi hãy tiếp tục vậy.
Rất nhanh…
Hai người liền rời phòng nghỉ, cùng đi đến phòng làm việc của Dương Tuyết.
“Lão bà, khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ, đỡ nhiều rồi.”
Dương Tuyết kéo tay Tô Dương, cùng đi đến chỗ bàn trà ngồi xuống.
“Chỉ cần lão công ôm ta một lúc là ta sẽ ổn thôi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
“Haizz… thật may là ta gặp được lão bà trước khi gặp những người phụ nữ khác.”
“…”
Dương Tuyết nghe vậy, trong mắt không khỏi thoáng qua một tia thương cảm.
Nếu như hắn gặp những người phụ nữ khác trước, sau đó mới gặp nàng, nàng chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở.
Nhưng nếu như cả đời này đều không gặp được Tô Dương, vậy chẳng phải nàng sẽ nhanh chóng hoàn toàn khô héo hay sao?
Bất kể thế nào, có thể gặp được hắn, đều là may mắn của mình!
“Không sao đâu lão công… dù sao giả thiết cũng không xảy ra.”
“Ha ha ha, được rồi, được rồi…”
Tô Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt Dương Tuyết, sau đó nhẹ nhàng véo véo.
Gương mặt lão bà dường như càng thêm căng mịn, mượt mà…
Hai người vừa dịu dàng trò chuyện, vừa uống trà.
Thời gian rất nhanh trôi đến lúc sắp tan làm.
“Leng keng!”
Tô Dương cầm điện thoại di động lên xem, thì ra là tin nhắn Dương Hạ gửi tới.
“Cha, Người và mụ mụ bây giờ về nhà chưa ạ? Ta chuẩn bị đi đây.”
Nha đầu này…
Từ khi công ty trang phục trẻ em của nàng thực sự đi vào quỹ đạo, công việc của nàng đúng là ngày càng nhẹ nhàng.
Lại thêm bên Triệu Thanh Sơn, toàn lực phối hợp phát triển hệ thống phần mềm.
Điều này cũng khiến công việc bên phía Dương Hạ càng thêm dễ dàng.
“Lão bà, chúng ta về nhà chứ?”
“Chờ một lát đi, ta cảm thấy cùng lão công pha trà nói chuyện phiếm cũng rất tốt, chờ một lát nữa đi, uống xong ấm trà này đã.”
Nếu lão bà không muốn đi ngay bây giờ, vậy thì lại nói chuyện thêm một lúc nữa vậy.
Tô Dương cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng trả lời Dương Hạ một tin nhắn.
“Ngươi về trước đi nha đầu, ta và mẹ ngươi còn có chút chuyện muốn nói.”
“Vâng cha, ta về nhà trước ạ, hơi nhớ đệ đệ của ta rồi, ha ha ha…”
“Ừ, về đi, giúp nãi nãi ngươi trông đệ đệ một lát.”
Sau khi trả lời tin nhắn, Tô Dương liền đặt điện thoại di động sang một bên.
“Ừ, được rồi lão bà, vậy chúng ta đợi thêm lát nữa.”
Dù sao chỉ cần được ở cùng lão bà, đó chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất của Tô Dương.
“Lão công thật ngoan…”
“Nếu hôm nay không cần về nhà, ta thật sự muốn dẫn ngươi đi thuê phòng ngay bây giờ.”
“Ha ha ha…”
Tô Dương nghe vậy, không nhịn được bật cười.
Lão bà này, thật sự là quá thú vị.
Mà đúng là, hai người thực sự cũng đã lâu không thuê phòng ở khách sạn.
Nghĩ lại vẫn thấy rất hoài niệm.
“Được thôi lão bà, đợi chúng ta uống xong ấm trà này liền đi được không?”
“Đi đâu?”
“Đi thuê phòng chứ sao.”
“Phì…”
“Bảo bối ngoan, ngươi thật sự muốn đi hả?”
Dương Tuyết nhìn Tô Dương, đưa tay xoa khuôn mặt hắn.
Thật ra…
Nàng cũng thật sự muốn đi.
“Ừ, đương nhiên là muốn đi rồi.”
“Vậy thì đợi mấy ngày đi, ta vẫn luôn chờ tin tức của một người bạn học cũ.”
“À, ngươi nói là người được chọn cho vị trí tổng quản lý nữ trang? Chính là người bạn học cũ kia của ngươi?”
“Đúng vậy đó lão công, nếu như nàng có thể đến làm tổng quản lý cho mảng kinh doanh nữ trang, vậy lão bà xem như nhẹ nhõm đi nhiều rồi. Về sau mỗi ngày đều có thể dành ra thật nhiều thời gian ở bên ngươi, để ngươi mỗi ngày ôm lão bà, được không?”
Dương Tuyết không nỡ buông bàn tay nhỏ của mình xuống, vẫn vuốt ve khuôn mặt Tô Dương, tiếp theo chuyển xuống cổ hắn.
“Vậy thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng người bạn học cũ này của ngươi có đến hay không?”
“Chắc là khả năng rất lớn, dù sao sau khi nàng bị bệnh, công ty ban đầu đã bổ nhiệm tổng quản lý mới, nàng quay về tự nhiên cũng sẽ không có vị trí thích hợp. Mặc dù tập đoàn chúng ta không lớn bằng bên đó, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ có quan hệ không tệ, nàng đến đây chắc chắn có thể thoải mái hơn một chút. Chờ xem sao, một hai ngày tới hẳn là sẽ cho ta tin tức.”
Dương Tuyết nói rồi, đôi môi nhỏ liền áp tới, trực tiếp hôn lên môi Tô Dương.
“Chụt!”
“Nếu nàng có thể đến, vậy thì tốt quá rồi.”
Theo lời lão bà nói, năng lực của người này tuyệt đối không có vấn đề gì!
Trước kia nàng từng là tổng quản lý của một công ty trang phục cực lớn, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Nhưng về sau bị bệnh một trận, đành phải rời công ty.
Bây giờ khỏi bệnh rồi, nên muốn ra ngoài làm việc lại.
“Như vậy thì lão bà có thể thảnh thơi rồi, chúng ta rảnh rỗi lúc nào là có thể đi thuê phòng lúc đó nha.”
“Đương nhiên là có thể rồi…”
“Cộp cộp cộp…”
Bàn tay nhỏ của Dương Tuyết đang muốn có hành động kế tiếp thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nàng vội vàng rụt tay về.
Nhưng mà, một lát sau, tiếng bước chân lại đi xa rồi.
“Chuyện này…”
Còn tưởng là có người đến phòng làm việc tìm Dương Tổng, xem ra không phải rồi, thật là một phen hú vía.
“Nào lão công, uống trà.”
“Hay là chúng ta làm một chén trà giao bôi?”
“Được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận