A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 75: Hai người lo lắng sự tình, cuối cùng vẫn là phát sinh !

Chương 75: Hai người lo lắng sự tình, cuối cùng vẫn là phát sinh! “Lão Thiết, có lời gì muốn hỏi, nhanh...... Ta còn muốn đi tìm ngươi mụ mụ giao lưu sự tình đó.” Tô Dương cười với Dương Hạ, vẫy vẫy tay. “Tu Bình Bình có phải hay không đã nói gì với ngươi?” “Ai...... Liền biết ngươi sẽ hỏi cái này...... Ngươi đó, làm sao lại không thể nhịn được vậy? Cứ đánh game cho tốt, thân nhân ngươi làm gì?” “Ta...... Ta nhìn nàng ở bên cạnh ta, lại nhu thuận vừa đáng yêu, nhất thời nhịn không được.” Dương Hạ không khỏi gãi gãi đầu, hơi có chút xấu hổ. Đã nói phải nhịn...... Nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được. Có lẽ thân cái má cũng không sao, nhưng không nghĩ tới vừa xung động liền hôn lên miệng nhỏ của người ta. “Giữa nữ hài tử kết giao, bình thường chỉ là nắm tay, ôm ấp, ít khi hôn nhau lắm đúng không?” “Chắc vậy...... Vậy ta về sau không hôn nàng là được, vậy...... Nàng giận ta sao?” “Vốn là tức giận, mà lại rất tức giận...... Bất quá Lão Thiết ta giúp ngươi giải thích qua nàng hiện tại đã không xoắn xuýt nữa. Chút nữa ngươi nhắn tin hỏi xem sao...... Bất quá về sau nhất định phải nhớ kỹ, nếu như chưa đến mức nhất định, thì đừng hôn lên miệng, được không?” Tô Dương vỗ vỗ vai Dương Hạ, không khỏi bất đắc dĩ. Đứa con gái xinh đẹp tốt đẹp...... Ngươi sao lại thích con gái vậy?! Tìm tiểu s·o·á·i ca như ta chẳng thơm hơn sao?! “Ừm, biết Lão Thiết, ai...... Ta mà là nam nhân thật sự như ngươi thì tốt biết bao nhiêu. Ta khẳng định cũng sẽ như ngươi...... Ta với Tu Bình Bình hai đứa khẳng định cũng đã ở chung rồi.” “Ách......” Tô Dương nghe vậy, không khỏi khẽ cười. Nha đầu này...... Xem ra biết không ít đó thôi! “Không sao Lão Thiết, chuyện này trời sinh đã định hình...... Cũng là chuyện không có cách nào, cho nên ngươi phải nhịn tính, từ từ rồi đến. Nếu như thực sự cảm thấy mệt mỏi...... Vậy có thể nghĩ đến chuyện tìm tiểu s·o·á·i ca cũng được. Ít nhất có thể nhắm mắt làm ngơ thử một chút, cũng không chừng sẽ thấy thật thoải mái đấy......” Tô Dương nín cười, "chững chạc đàng hoàng" nhìn Dương Hạ nói. “Được rồi Lão Thiết, đừng lừa phỉnh ta...... Nếu như ta thật muốn thử, người đầu tiên sẽ không buông tha ngươi!” “Khụ khụ khụ......” “Đừng làm rộn Lão Thiết, được rồi được rồi, ta về đây......” Tô Dương không khỏi xấu hổ, vội vàng đứng dậy khoát tay trở về. Xú nha đầu này, cứ thích nói bậy! ...... Từ phòng Dương Hạ đi ra, đến phòng ngủ Dương Tuyết. Nàng đã rửa mặt xong, đang ngồi trước bàn trang điểm sấy tóc. “Lão c·ô·ng, anh tranh thủ đi rửa mặt đi, lát nữa lão bà có chuyện muốn trao đổi với anh......” Thấy Tô Dương đi vào, Dương Tuyết tắt máy sấy, nói. “Được rồi lão bà, em đi ngay.” Tô Dương đi đến trước mặt nàng, đưa tay ôm đầu nàng. Mái tóc mềm mại, thơm ngát. Dương Tuyết bỏ máy sấy xuống, tự nhiên ôm eo hắn. Tư thế mập mờ. Một lát sau...... Tô Dương cúi người, cầm áo ngủ vào phòng tắm. Mười mấy phút sau...... Mọi thứ xong xuôi! Dương Tuyết đã ở trên g·i·ư·ờ·n·g chờ hắn. “Lão c·ô·ng, hôm nay con bạn Tiểu Hạ, sao em thấy có gì đó là lạ?” “Hả? Lạ chỗ nào?” Tô Dương biết rõ còn cố hỏi, gãi đầu, nhưng trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, làm sao giải thích với lão bà. “Nàng là bạn Tiểu Hạ, sao lại để anh là chú đưa nàng về? Nàng...... Có phải để ý anh rồi không?” “Khụ khụ khụ.....” Tô Dương nghe vậy, không khỏi bật cười. Rồi ôm Dương Tuyết vào lòng. “Em ngốc à, không nghe thấy nàng gọi chúng ta là thúc a dì à, sao lại để ý anh được?” “Đúng vậy, lão bà đây cũng biết, chỉ không nghĩ rõ sao nàng lại nhờ anh đưa về.” “Chuyện này...... Nàng nói Dương Hạ lái xe quá dọa người, hơi sợ không dám ngồi xe nó.” Tô Dương không nghĩ ra lý do nào tốt hơn, đành viện tạm một cái. “Nha đầu này...... Sau này em phải nói chuyện với nó mới được, con gái làm gì cũng phải cẩn thận mới tốt.” “Không sao lão bà, hay là em nói đi...... Nó vẫn nghe lời em.” “Ừm...... Vẫn là lão c·ô·ng ngoan của em có cách nhất.” Dương Tuyết nói, đưa tay xoa l·ồ·ng n·g·ự·c Tô Dương. “Từ khi có anh, Tiểu Hạ thay đổi hẳn...... Trước kia em lo muốn c·h·ế·t.” “Ách......” “Con gái còn nhỏ, mọi chuyện sẽ tốt thôi, chúng ta kiên nhẫn là được.” Tô Dương ôm Dương Tuyết, hai tay nhanh chóng trở nên không đứng đắn. Chị đại thành thục xinh đẹp...... luôn mê người như vậy! “Biết rồi tiểu bảo bối......” Rất nhanh...... Giọng Dương Tuyết trở nên bất thường....... Sáng sớm hôm sau. Tô Dương và Dương Hạ ăn sáng Dương Tuyết làm xong, cùng nhau đến trường. “Lão Thiết, sau này...... Sau này anh với mẹ em nhỏ tiếng thôi nha.” Dương Hạ vuốt vành mắt thâm quầng, buồn bực nhìn Tô Dương. “Hả?!” Tô Dương sững sờ, quay sang nhìn Dương Hạ. Có lầm không?! Phòng này cách âm tệ vậy sao?! Tối qua Dương Tuyết đã cố gắng khống chế lắm rồi mà con bé vẫn nghe thấy à?! Mẹ kiếp...... Ở nhà không bằng ở nhà khách à! “Hả cái gì...... Lão Thiết, anh nói với mẹ em được không? V·a·n xin anh...... Anh chị như vậy, làm em ngủ không ngon đó biết không?” “Ách......” “Lão Thiết, em biết rồi, em sẽ nói với cô ấy.” Tô Dương ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng đáp ứng. Ác thảo! Hai người lo lắng, cuối cùng vẫn là p·h·át s·i·n·h! Quan trọng là những chuyện đẹp đẽ này, thật khó khống chế âm thanh nhỏ lại được. “Vậy...... Lão Thiết, anh thấy đó, nam nữ ở chung...... Cảm giác khoái hoạt, thật không tả nổi. Em thật không lừa anh...... Hay anh nghĩ thử xem?” Tô Dương cười, lại giảng đạo lý với Dương Hạ. “Thôi đi......” “Đừng làm rộn Lão Thiết, phim gì em chưa xem à, vô dụng...... Nhớ tới là buồn n·ô·n, chịu thôi.” Dương Hạ khoát tay, nhắm mắt dựa vào ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận