A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 195: Uông Phù trò đùa

Chương 195: Trò đùa của Uông Phù
“Ba!” Sau một hồi hôn nồng nhiệt, Dương Tuyết cười híp mắt buông cổ Tô Dương ra.
“Lão bà, Uông Tả ngược lại không có nói đùa gì......nàng một mực giảng bài cho ta, hết sức chăm chú cẩn thận, tính tình cũng rất tốt.”
Tô Dương nói đều là cảm nhận của hắn hôm nay.
Có lẽ là hai người còn chưa quen lắm......Cho nên đặc điểm thích nói giỡn của Uông Phù còn chưa bộc lộ ra.
Bất quá......Hôm nay nàng cho xem mấy kiểu "Nội y" gợi cảm kia có tính là nói đùa không nhỉ?
Ban đầu tùy tiện dùng quần áo bình thường biểu diễn qua loa là được, vị đại tỷ tỷ này lại chọn loại “quần áo” đặc biệt hấp dẫn đàn ông nhất.
Đối với Tô Dương mà nói, quả thật có chút chạm đến điểm mù của hắn.
Hắn tuy rằng cùng Dương Tuyết có rất nhiều lần yêu đương......nhưng lại chưa từng thấy "quần áo" dụ người như vậy!
Hắn vậy mà không ngờ......quần áo của phụ nữ cũng có thể thiết kế thành dạng này!
Nếu để Dương Tuyết mặc thì có thể khiến cho vợ chồng bọn họ khoái hoạt trực tiếp tăng gấp bội!
"Thật sao? Phốc phốc......"
"Chắc là nha đầu này chưa quen ngươi thôi, đợi quen rồi thì nha đầu này thích nói giỡn lắm. Nàng nói đùa......có thể nói là mặn chay không kiêng, cái gì cũng dám nói."
Dương Tuyết kéo tay Tô Dương, cùng ngồi xuống ghế sofa.
Sau đó ôm Tô Dương......để hắn rúc vào n·g·ự·c mình.
"Lão bà, ta thấy người phụ trách các bộ phận bên mình, phần lớn đều là nữ hài t·ử a?"
"Đúng a tiểu bảo bối......"
"Chẳng những phần lớn là nữ hài t·ử, mà còn đều là nữ hài t·ử xinh đẹp, sao thế lão c·ô·ng? Nghe nữ hài t·ử xinh đẹp giảng bài, có phải rất thú vị không?"
Dương Tuyết vừa nói, tay nhỏ xoa xoa l·ồ·ng n·g·ự·c Tô Dương.
Nàng thật ra cố ý trêu chọc hắn thôi.
Với tình cảm sâu đậm của hai người, dù có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn Dương Tuyết, hắn Tô Dương cũng tuyệt đối không động lòng.
Dương Tuyết cực kỳ tin tưởng điều này!
"Khụ khụ khụ......"
"Nếu lão bà có thời gian giảng bài cho ta thì ta thà nghe Dương lão sư giảng hai mươi tư giờ. Ngươi có thể vừa giảng bài cho ta......vừa có thể như thế......Chương trình học này mới là vui sướng nhất, ha ha ha."
Nói rồi, Tô Dương không nhịn được bật cười.
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy rất vui rồi!
Chỉ là......hai người một khi tan làm thì cơ bản không còn bàn chuyện c·ô·ng việc.
Chuyện tình yêu còn nói không hết, bàn làm việc thì thật là vô vị!
Mấu chốt là hiện tại "tạo ra con người" cũng là chuyện cực kỳ quan trọng của hai người.
Cho nên......trước đó hai người đã nói, lúc làm việc chủ yếu bàn c·ô·ng việc, tan tầm về thì tận lực đàm luận "nhân sinh".
Đương nhiên, nếu Tô Dương có gì muốn hỏi về chuyện c·ô·ng tác thì cũng có thể hỏi bất cứ lúc nào.
"Phốc phốc......"
"Lão c·ô·ng nghĩ hay nhỉ, thật ra lão bà cũng muốn thế......nhưng ở đơn vị thì lão bà có nhiều việc lắm, không rút ra được nhiều thời gian. Về nhà rồi......dù rảnh rang hơn, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao yêu lão c·ô·ng cho tốt."
"Ba!"
Dương Tuyết vừa nói, vừa hôn lên môi Tô Dương.
"À phải rồi lão bà......"
"Vừa nãy Uông Tả giảng bài cho ta, cho ta xem bản t·h·iết kế trang phục, mấy hình t·h·iết kế kia thật......thật đẹp."
"Đúng đấy lão c·ô·ng, năng lực t·h·iết kế của Uông Phù rất mạnh, đặc biệt là về nữ trang, còn đạt nhiều giải thưởng lớn nữa."
Dương Tuyết nghe vậy, không khỏi mỉm cười nói.
Nàng rất hài lòng về cấp dưới này!
"Lão bà à......em cho anh xem mấy tấm ảnh nàng cho anh xem lúc nãy, kiểu quần áo này......lão bà chưa mặc bao giờ nhỉ? Em nghĩ......nếu lão bà mặc thì chắc chắn đẹp cực kỳ luôn!"
"Ừm? Quần áo nào cơ, cho em xem nào......"
Dương Tuyết nghe Tô Dương nói vậy thì lập tức tò mò.
Cái cô Uông Phù kia đã cho lão c·ô·ng của cô xem cái bản t·h·iết kế gì vậy?!
Vậy mà khiến anh để ý thế!
"Nó copy qua máy tính cho anh nè......"
Nói rồi, Tô Dương kéo Dương Tuyết đến sau bàn làm việc của mình.
"Lão bà ngồi đi......"
Khẽ đưa tay, Tô Dương liền đặt nàng lên chiếc ghế xoay lớn.
"Để anh mở cho em xem."
Vừa nói, hắn lay chuột một cái, giao diện máy tính hiện ra.
Hắn mở thư mục bộ phận t·h·iết kế, tìm thư mục Uông Phù đã copy cho hắn.
Sau đó liền ấn mở......
"Ách......"
Chỉ trong thoáng chốc, Dương Tuyết hiểu ra ngay.
"Phốc phốc......"
"Lão c·ô·ng, còn nói Uông Phù không đùa với anh......ha ha ha......nàng biết rõ tiểu bảo bối của em tuổi còn nhỏ mà, ai ngờ nàng lại dùng bản t·h·iết kế qing thú thế này cho anh xem."
Dương Tuyết vừa cười vừa nói, ngược lại không hề tỏ vẻ không vui.
"Lão c·ô·ng, có phải anh muốn lão bà mặc cho anh xem không?"
"Khụ khụ khụ......"
"Đúng vậy a lão bà, em thấy nếu y phục này được mặc lên người em thì nhất định là đẹp nhất trên đời! Thật đấy......anh x·á·c thực rất muốn nhìn em mặc nó."
Tô Dương nhìn thấy vẻ mặt có chút động lòng của lão bà, tâm thần không khỏi xao động trong nháy mắt.
Lẽ nào lão bà chưa từng mặc quần áo khêu gợi thế này sao?!
Nghĩ kỹ thì......có lẽ thật là chưa từng mặc!
Trước đây nàng là mỹ nhân băng sơn được mọi người c·ô·ng nh·ậ·n, đàn ông chớ gần!
Phần lớn thể x·á·c và tinh thần đều dồn vào c·ô·ng tác, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Chắc chắn nàng không có tâm tư mặc loại quần áo đặc biệt này!
Với lại......từ khi Tô Dương xuất hiện trước mặt nàng, kích hoạt núi lửa trong lòng nàng, dù sao thời gian hai người ở bên nhau cũng không nhiều, tư tưởng chưa khai p·h·át đến cảnh giới nhất định.
Cho nên loại "quần áo" đ·ộ·c đáo này có vẻ nàng còn chưa nghĩ đến chuyện mặc.
"Thôi được rồi lão c·ô·ng, nếu anh muốn xem......vậy lão bà đặt mấy bộ trên m·ạ·n·g nhé. Lấy ở c·ô·ng ty......hơi ngại."
Nói rồi, mặt Dương Tuyết hơi ửng đỏ.
Thật ra......nàng đúng là chưa mặc loại quần áo này bao giờ.
Trước đây, khi Uông Phù đưa ra bản thảo t·h·iết kế loại này, dù nàng đồng ý với t·h·iết kế này, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi kỳ lạ.
Lúc đó......nàng còn chưa gặp Tô Dương.
Giờ nghĩ lại kỹ thì Uông Phù đúng là rất hiểu lòng đàn ông.
Loại quần áo này tuy là để phụ nữ mặc......nhưng suy cho cùng, vẫn là t·h·iết kế cho đàn ông ngắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận