A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 233: là Dương Hạ chuyên môn chịu canh

Chương 233: Là Dương Hạ chuyên môn nấu canh "Lão công, chúng ta đi thôi, việc của em xong rồi."
"Được, lão bà, đi thôi."
Nhìn Dương Tuyết đứng dậy, Tô Dương cũng nhét cuốn nhật ký của mình vào trong ba lô.
"À phải rồi lão bà, Tiểu Hạ với Bình Bình đi xem phim, hai đứa nó không về nhà ăn cơm đâu nhỉ?"
"Ừm..."
"Cứ để cho các nàng đi đi."
Dương Tuyết nghe vậy, khẽ gật đầu.
Đối với chuyện của con gái và Bình Bình, nàng bây giờ về cơ bản đã là thuộc về ngầm thừa nhận.
Hiện tại con cái còn nhỏ, cứ từ từ rồi tính.
Có lẽ có một ngày...
Nàng có thể cảm nhận được cái tốt của con trai thì sao!
Tùy duyên vậy... Dù sao bây giờ gấp cũng chẳng có ích gì.
"Ừm..."
Hai người nói xong, liền cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Vừa ra đến cửa, Dương Tuyết đã khoác tay Tô Dương, vai sánh vai đi về phía trước...
Không bao lâu, hai người đã xuống lầu, lái xe về nhà.
"Lão công, anh nói với cha mẹ chuyện của chúng ta ngày mai chưa?"
"Ừ, đương nhiên rồi, hôm qua em đã nói với họ rồi, mà còn nói với cả Tiểu Hân với Dương Hạ nữa."
Tô Dương vừa lái xe vừa mỉm cười gật đầu.
Bây giờ người nhà ở kiếp trước và người nhà ở kiếp này, ngày mai sẽ gặp mặt nhau.
Nghĩ đến đã cảm thấy vui vẻ rồi!
Có đến hai đôi phụ mẫu, đều là người thân của mình!
Cái cảm giác được cả hai gia đình yêu thương này, thật là có chút khác so với trước kia!
"Ừ, yên tâm đi lão công, lần này gặp mặt, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
"Đúng vậy, Tiểu Tuyết, nhất định sẽ..."
"..."
Hai người vừa trò chuyện vừa thong thả lái xe, xe rất nhanh đã về đến nhà.
Đợi khi hai người vừa vào đến cửa chính, thì phát hiện đại tỷ đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách vừa nói chuyện phiếm video với ai đó.
"Thôi lão công, con trai con dâu về rồi, đợi đến buổi tối lúc nghỉ ngơi... sẽ nói chuyện với anh sau nhé."
Nhìn con trai và con dâu đã về, đại tỷ vội vàng nói với ba của Tô Dương một tiếng, chuẩn bị cúp máy.
"Đại tỷ, đừng đừng... Chờ một chút."
Tô Dương vừa nghe liền biết, mẹ mình đây là đang nói chuyện phiếm với ba mình, thế là vội vàng xông lại chỗ mẹ vẫy tay.
Nghĩ nhân cơ hội này tán gẫu dăm ba câu với ba.
"Ừ? Tắt rồi..."
Đại tỷ có vẻ như không nghe thấy lời Tô Dương, giơ tay tắt điện thoại ngay.
Sau đó lúc này mới "phản ứng" lại, cười với Tô Dương.
"À..."
"Vậy thì tắt rồi thì thôi vậy, lát nữa em nói chuyện với ông sau."
Đối với việc mẹ mình nhanh chóng cúp máy, Tô Dương cũng không cảm thấy có gì, mà cũng chẳng nghĩ nhiều.
Chỉ khẽ gật đầu, liền tháo ba lô trên người xuống, đặt lên ghế sô pha.
"Dương Dương, Tiểu Tuyết..."
"Cơm tối làm xong rồi, các con mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi."
Nói rồi, đại tỷ liền từ ghế sô pha đứng dậy, đi về phía toilet...
"Hạ Hạ với Bình Bình hai con bé này sao không về vậy?"
Đợi khi ba người ngồi quanh bàn ăn, đại tỷ nhìn con trai và con dâu liền không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
"Đại tỷ, cuối tuần mà, hai đứa nó đi xem phim rồi, ăn ở bên ngoài."
Tô Dương đưa tay lấy hai đôi đũa, một đôi đưa cho đại tỷ, một đôi đưa cho Dương Tuyết.
Sau đó tự mình lại cầm lấy một đôi.
"Ôi, ta còn chuyên môn để dành canh cho Hạ Hạ đó, không ngờ vậy mà nó lại không về uống."
Trong giọng nói của đại tỷ có chút mang theo một tia tiếc nuối.
"Bây giờ trời nóng, cũng không để lâu được..."
"Hả? Đại tỷ, chị hầm canh gì mà cho Tiểu Hạ vậy? Em với Tiểu Tuyết cũng có thể uống được mà."
Tô Dương nghe vậy, không khỏi ngẩn người.
Đại tỷ lại còn chuyên môn hầm canh cho Tiểu Hạ!
Xem ra cái người làm bà nội này, thật sự rất thương cháu gái nha!
"Anh một thằng đàn ông... uống có làm được cái gì? Tiểu Tuyết... không cần uống cái này."
Đại tỷ vừa nói, vừa nhìn xuống trước ngực của Dương Tuyết một chút, rồi lắc đầu.
Canh này... Thế nhưng là đặc biệt nấu cho Hạ Hạ.
Nha đầu kia mặt mũi với dáng vóc đều là nhất đẳng, nhưng chỉ mỗi tội cứ đều đều bình thường!
Muốn làm một cô gái có mị lực, sao có thể là 'Thái Bình công chúa' được chứ?!
Cho nên, đại tỷ đã đặc biệt chế biến loại canh đặc biệt này cho Tiểu Hạ.
"Ách..."
Tô Dương nhìn ánh mắt của đại tỷ, rất nhanh đã hiểu ra.
Thì ra... là chuyện như vậy!
Đại tỷ nói không sai, Tiểu Tuyết vợ anh quả thực không cần đến!
Tiểu Hạ nha đầu này, ngược lại là vô cùng vô cùng cần!
"Không sao đại tỷ, hay là bỏ tủ lạnh để dành cho Tiểu Hạ đi, khi nào nó về thì cho nó uống."
"Để tủ lạnh thì không ngon nữa..."
"Đại tỷ, nếu không thì hay là để con uống đi, lúc về sẽ hầm cho Tiểu Hạ."
Dương Tuyết thấy vậy, không khỏi mỉm cười nháy mắt với Tô Dương.
Vì lương thực của con cái sau này... Uống nhiều canh này cũng không thành vấn đề.
Huống chi... Lão công nhất định cũng sẽ thích vô cùng!
"Phụt..."
"Được được, con dâu, mấy chén canh này đều cho con hết."
Đại tỷ nhìn hai người đang ngấm ngầm truyền tín hiệu cho nhau, không nhịn được cười lên.
Sau đó bưng bát canh đặc chế đến trước mặt Dương Tuyết...
Thời gian không lâu sau, một bữa tối vui vẻ đã kết thúc.
Dương Tuyết cùng đại tỷ thu dọn một hồi, liền cùng nhau vào phòng của đại tỷ.
"Tiểu Tuyết, hôm nay đại tỷ sẽ ngủ ở phòng của Hạ Hạ nhé, để hai vợ chồng con có nhiều không gian hơn mà phát huy..."
"Đại tỷ, nệm ở phòng của Tiểu Hạ không có mềm mại thoải mái như cái này."
"Nệm cứng một chút cũng tốt, không sao... chị ngủ giường cứng quen rồi."
Đại tỷ nhìn cô con dâu có chút ngượng ngùng, không nhịn được cười đứng lên.
Tối hôm qua... Dù sao cũng ở sát vách, nàng nghe rõ mồn một.
Nếu như nàng tiếp tục ở sát vách... đối với thân thể con trai và con dâu, có lẽ sẽ ảnh hưởng!
Vì sức khỏe của con trai và con dâu, cũng vì có thể sớm ôm được tiểu tôn tử (cháu gái), nàng vẫn nên ở xa ra thì tốt hơn.
Dù sao con bé Hạ Hạ cũng không có ở đây.
"Phụt..."
"Được rồi đại tỷ, chúng con... sẽ cố gắng."
Dương Tuyết mỉm cười gật gật đầu, cũng biểu đạt quyết tâm của mình.
"Ừ, con dâu ngoan... chờ khi nào con có thai, đại tỷ sẽ mang cả ba của con đến, chúng ta ở đây chăm sóc con lâu dài luôn."
"Dạ được đại tỷ..."
"Đến lúc đó chúng ta có phải nên đổi một căn nhà rộng hơn một chút không? Căn nhà này có hơi nhỏ, nhà vệ sinh cũng ít."
Dù sao người ở nhiều lên, chỉ riêng chuyện nhà vệ sinh thôi cũng không đủ dùng.
Nếu ai mà lại bị đau bụng đi ngoài thì việc chờ nhà vệ sinh thôi cũng đã thật phiền phức rồi.
"Căn nhà này thật ra đã rất lớn rồi, đại tỷ lấy chồng bao nhiêu năm nay, chưa từng ở căn nhà nào lớn như vậy đâu."
"Ừm, không sao đâu đại tỷ... dù sao người trong nhà chúng ta cũng ngày càng nhiều lên thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận