A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 103: Đương nhiên thích a, ngươi là muội muội ta thôi.

Chương 103: Đương nhiên t·h·í·c·h a, ngươi là muội muội ta thôi. Xe còn chưa chạy nhanh lên trên đường lớn, tin nhắn của Dương Tuyết đã gửi đến. Tô Dương ấn mở điện thoại nhanh c·h·óng nhìn thoáng qua. “Tốt lão c·ô·ng, em hiện tại vừa mới mở xong hai cuộc họp......Buổi trưa chỉ có thể ăn tạm bợ một chút, rồi lại tiếp tục đi họp. Anh mang muội muội đi ăn ngon một chút, cứ từ từ ăn, không cần nóng vội. Em mở xong họp sẽ liên lạc với anh......Đúng rồi, có thời gian thì hỏi thăm con gái của em một chút, con bé đó cũng không nhắn tin gì cho em cả.” Tô Dương tạm thời đỗ xe bên đường, sau đó trả lời tin nhắn cho Dương Tuyết. “Bà xã vất vả rồi, được thôi, vậy anh đưa em gái đi ăn cơm. Tí nữa anh sẽ nhắn tin hỏi thăm Tiểu Hạ, chắc con bé còn buồn ngủ, có khi vẫn chưa rời g·i·ư·ờ·n·g ấy chứ. Yên tâm đi bà xã, chắc chắn con bé không sao đâu.” Gửi xong tin nhắn, Tô Dương cất điện thoại. Anh lại tiếp tục lái xe, nhanh chóng lên đường lớn. “Em gái, em muốn ăn gì nào? Anh dẫn em đi......” Tô Dương lái xe, quay sang nhìn cô em gái ngồi ở ghế phụ. Cô bé này......Mặt vẫn còn đỏ ửng đến giờ vẫn chưa hết. Ta thế nhưng là anh trai ruột của ngươi đấy......Tiểu nha đầu, em đừng có nghĩ lung tung đấy nhé. “Ăn gì cũng được ạ......Em không kén ăn đâu ạ.” “Ha ha ha......” Nghe giọng nói ngượng ngùng của em gái, Tô Dương không nhịn được bật cười. “Em luôn có món gì thích ăn chứ? Không sao, muốn ăn gì cứ nói thẳng ra, anh có tiền.” “Vậy......Em muốn ăn lẩu được không ạ?” “Ăn lẩu á? Đương nhiên được rồi! Được rồi......Vậy nghe theo em gái.” Em gái muốn ăn gì thì cứ đưa nàng đi ăn cái đó! Chỉ cần em gái t·h·í·c·h là được.......Chẳng bao lâu sau, Tô Dương được hướng dẫn đến một tiệm lẩu trông cũng khá ổn. Hai người xuống xe, đi thẳng vào trong. Còn việc chọn món, đương nhiên là giao cho em gái. Muốn ăn gì thì cứ chọn, không cần phải để ý đến tiền nong! “Lão t·h·iết, dạo này bận gì vậy? Khi nào về?” Vừa lúc Tô Hân đang chọn món, Tô Dương nhắn một tin cho Dương Hạ. Không lâu sau......Dương Hạ đã trả lời tin nhắn. “Lão t·h·iết, em đang ở b·ệ·n·h viện với Bình Bình nè, mẹ của cô ấy phẫu thuật rất thành c·ô·ng, giờ chỉ cần uống t·h·u·ố·c và tĩnh dưỡng là được. Em định ở lại một hai ngày nữa rồi cùng Bình Bình về chung.” “Vất vả cho em rồi Lão t·h·iết, anh thật khâm phục em! Không biết Tu Bình Bình có hiểu được tấm lòng của em không nữa?” “Yên tâm đi Lão t·h·iết, cứ bỏ công sức ra thì chắc chắn sẽ được đền đáp......Đợi em về rồi kể cho anh nghe, hắc (đắc ý)......” Ác thảo?! Tô Dương nhìn tin nhắn của Dương Hạ mà âm thầm kinh ngạc. Chẳng lẽ quan hệ giữa nàng và Tu Bình Bình đã có bước đột p·h·á nào đó khác biệt?! Cái này......Chẳng lẽ nàng thật sự dùng thân phận con gái để cảm động Tu Bình Bình sao?! Nếu vậy......Thì việc kia xem như có chút khó giải quyết à nha! “Được rồi, chờ em về......Nhớ nhắn tin cho mẹ của em nhé, đừng để bà ấy lo lắng, biết chưa?” “Ừm, biết rồi Lão t·h·iết, em sẽ nhắn tin cho mẹ liền.” “......” Hai người hàn huyên vài câu, Tô Hân đã chọn xong các món nhúng lẩu....... “Anh hai, anh......Có phải anh t·h·í·c·h em không ạ?” Trong lúc cả hai đang ăn lẩu, Tô Hân lấy hết dũng khí, ngượng ngùng hỏi một câu. Thật ra trong lòng nàng biết rất rõ......Một nam sinh có thể hào phóng và ân cần với một nữ sinh như vậy......Thì không cần hỏi cũng biết, nam sinh đó nhất định là t·h·í·c·h nữ sinh này. Nhưng Tô Hân vẫn muốn hỏi, muốn x·á·c nh·ậ·n một chút. “Đương nhiên t·h·í·c·h a, ngươi là muội muội ta thôi.” Tô Dương quay sang nhìn tiểu muội, không nhịn được cười phá lên. Tiểu nha đầu này......Quả nhiên là t·h·í·c·h mình. Phải cùng nàng nói chuyện cho rõ ràng, điều chỉnh lại tình cảm của nàng cho đúng hướng. “Phụt......” “Nhưng mà anh là học trưởng của em, em là học muội của anh......Chúng ta không phải anh em ruột đâu ạ.” Tô Hân bị lời của Tô Dương chọc cho x·ấ·u hổ bật cười. Thật ra nàng rất tự tin, người anh học trưởng này, chắc chắn là t·h·í·c·h nàng! “Vậy.......Nếu như anh chưa từng gặp mặt xuất hiện trước mặt em, em có vui không?” Tô Dương bưng ly nước lên uống một ngụm, mỉm cười hỏi. “Đương nhiên là vui rồi ạ! Thật ra......Anh biết không học trưởng, ngay từ lần đầu tiên em gặp anh, em đã mơ hồ coi anh là anh trai ruột của em rồi. Dù em biết anh không phải anh trai ruột của em, nhưng hai người trông giống nhau quá, thật sự là giống nhau như đúc. Đúng rồi anh, em chụp cho anh vài tấm hình được không ạ? Em muốn.......Em muốn cho ba mẹ em xem anh.” Tô Hân vừa nói, vừa ngượng ngùng nắm chặt vạt áo. Thật ra tình cảm của nàng đối với Tô Dương rất phức tạp. Một mặt là tình cảm anh em, một mặt là tình cảm nam nữ......Đến cả chính nàng cũng không biết rõ, loại tình cảm nào chiếm nhiều hơn. “Được thôi em gái......” Tô Dương cười, lập tức ngồi thẳng người, đối diện với tiểu muội. Nếu như hình của anh có thể cho cha mẹ kiếp trước của anh xem trước, vậy thì cũng là một cách giảm xóc không tệ. “Tách! Tách!” Tiểu muội cầm điện thoại lên, nhanh chóng ch·ụ·p mấy tấm hình. “Anh......” “Em......Em muốn chụp chung với anh một tấm được không ạ?” Ch·ụ·p xong ảnh đ·ộ·c thân, Tô Hân còn muốn chụp một tấm ảnh chung. Không cần hỏi lý do......Dù sao trong lòng nàng rất muốn. “Được thôi em gái, lại đây, chúng ta ngồi gần nhau một chút......” Tô Dương vừa nói, vừa nhích lại gần cô em gái. Vốn định ôm cả bờ vai của nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi. Anh chủ yếu là lo em gái suy nghĩ nhiều, nên bỏ ý định đó. “Dạ, cảm ơn anh.” “Khách sáo với anh làm gì......” “Anh, em gửi hình cho ba mẹ em nha? Anh đừng lo......Em chỉ muốn cho họ biết, em gặp được một người học trưởng giống anh trai em như đúc thôi.” “Ha ha......Không sao đâu em gái, cứ gửi đi, anh không lo gì cả. Cho dù phải đi gặp họ, anh cũng sẽ không từ chối đâu.” Tô Dương cười lắc đầu, mỉm cười hiền hòa. Nếu như cha mẹ kiếp trước của anh nhìn thấy hình của anh và đề nghị gặp mặt thì càng tốt. Anh vốn dĩ vẫn luôn suy nghĩ về việc này. “Thật ạ? Vậy thì tốt quá......Chắc ba mẹ em cũng rất muốn gặp anh đó. Hắc......” Tô Hân nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng bừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận