A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 177: Lão Thiết, ngươi sẽ không đi trong phòng ta lục đồ đi đi?

Chương 177: Lão t·h·iết, ngươi sẽ không đi lục đồ trong phòng ta chứ?"Cái kia......ta suy nghĩ một chút đã, đừng nói, ngươi nói x·á·c thực rất có đạo lý đấy.""Ta đi! Còn cần phải nói sao......""Vì chất lượng hậu đại nhà chúng ta, ta khẳng định phải quan tâm rồi, ngươi nhìn ngươi......muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, vóc dáng cũng cao. Ngươi lại nhìn Tu Bình Bình, dáng dấp mặc dù cũng được, nhưng chiều cao lại thấp hơn ngươi nhiều. Tổng thể mà nói, đúng là kém ngươi một bậc lớn đấy."Tô Dương "nghiêm túc" gật đầu, lời nói thấm thía."Biết rồi Lão t·h·iết, cùng lắm thì ta và nàng đều sinh một đứa là được......cái này thật ra rất đơn giản.""Khụ khụ khụ......"Tô Dương nghe vậy, không khỏi ngẩn người. Ta đi......Lão t·h·iết này, phản ứng quả nhiên là nhanh thật!"Đúng rồi Lão t·h·iết, lần này ngươi và mụ mụ ta đi c·ô·ng tác, x·á·ch hai ta chuyện không? Phản ứng của nàng thế nào?"Dương Hạ vẫn để ý thái độ của lão mụ. Lúc tra hỏi, trong mắt lộ ra một tia lo âu. Nàng thật sự vô cùng mong lão mụ không phản đối hai người họ."Ừm, có đề cập.""Tô Dương mỉm cười gật đầu. Nha đầu này từ trước đến nay có chút lo lắng đề phòng."Đề cập?!" "Vậy thái độ của mụ mụ ta thế nào?!"Dương Hạ nghe vậy, hai mắt không khỏi trừng lớn, lộ rõ vẻ mong chờ."Nàng thật ra có chút thất vọng......"Tô Dương nói thật, Dương Tuyết quả thật có chút thất vọng về giới tính hiện tại của con gái. Nhưng thất vọng thì thất vọng, nàng không hề phản đối hay cự tuyệt. Trong lòng nàng vẫn mong con gái vui vẻ."Ai......"Thật lòng mà nói, Dương Hạ cũng từng nghĩ có nên tìm một bạn trai hay không. Nhưng suy nghĩ thật lâu......Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng buồn nôn. Thật sự chịu không nổi! Ngay cả việc tưởng tượng Tô Dương là bạn trai, cũng thấy rất không t·h·í·c·h ứng. Chẳng qua cảm giác tốt hơn so với những người đàn ông khác mà thôi."Ta cũng hết cách......""Nếu......nếu mẹ nói với ta sớm hơn, có lẽ ta miễn cưỡng chấp nhận ngươi, nhưng ta vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bây giờ không thể......"Dương Hạ nói, dang hai tay ra."Khụ khụ khụ......""Nha đầu ngốc, cho dù mụ mụ ngươi nói sớm hơn, cũng không được......ngươi nỡ lòng để mụ mụ thương tâm sao?"Tô Dương nghe vậy không khỏi xấu hổ. Nha đầu này, chỉ giỏi nói bừa. Tình cảm của ta và mẹ ngươi còn hơn cả Luân Hồi. Nếu ta và ngươi thật sự đến với nhau......Vậy mụ mụ ngươi hẳn sẽ rất đau lòng và phiền muộn!"Ách......ngươi nói cũng đúng.""x·i·n· ·l·ỗ·i rồi Lão t·h·iết, ta vừa rồi không nghĩ nhiều, nói bừa......x·i·n· ·l·ỗ·i. Ta nói là......ta bây giờ căn bản không chấp nhận được nam nhi ấy. Ai......Thật không muốn làm mẹ thất vọng."Dương Hạ ngượng ngùng gãi đầu, cười bẽn lẽn. Vừa rồi nói vậy, thật sự có chút đại nghịch bất đạo. Dù sao......Tô Dương trước mắt không còn là Lão t·h·iết ngây thơ như trước."Vậy sau này ngươi có thể sinh cho chúng ta đứa cháu trai (hoặc cháu ngoại) không? Như vậy có lẽ mụ mụ ngươi sẽ dễ chấp nhận hơn.""Thật á?! Mẹ nói vậy?!" "Đúng vậy, bằng không ta nói với ngươi làm gì? Thật ra, mụ mụ ngươi yêu ngươi vô cùng, không muốn ngươi không vui, nên nỗi thất vọng chỉ nói với ta thôi. Vậy ngươi nói......Vì mụ mụ ngươi, ngươi có nên sinh cho nàng đứa cháu trai không?"Tô Dương gật đầu, nhẹ vỗ vai nàng, tỏ vẻ bất đắc dĩ."Đi! Không vấn đề, sau này ta......nhất định vì mẹ sinh cháu trai (cháu ngoại).""Thật?!"Tô Dương nghe vậy, hai mắt sáng rực. Nha đầu này......thật hiếu thuận."Đương nhiên, ta Dương Hạ nói lời giữ lời, tuyệt không đổi ý!" "Tốt....."Tô Dương khẽ gật đầu, cảm khái."Nếu thật vậy, chắc lòng mụ mụ ngươi sẽ dễ chịu hơn......""Yên tâm đi, ta nói là làm.......sau này nhất định tự mình sinh con, Lão t·h·iết, ngươi nói giúp ta với mẹ được không? Đừng để nàng không vui có được không? Ta......Thật không muốn để nàng không vui.""Được thôi, ta sẽ nói với nàng......""Khụ khụ khụ......""Ta nói Lão t·h·iết, ngươi với Tu Bình Bình thật......thật sự rất vui vẻ sao?"Trong nháy mắt, đầu Tô Dương hiện ra vật Dương Tuyết hôm qua p·h·át hiện trong phòng Dương Hạ. Cái đồ chơi kia......Thật sự có ý nghĩa vậy sao?! Dù Tô Dương nghĩ thế nào, cũng không hiểu được."Ách......""Đương nhiên k·h·o·á·i hoạt rồi, dù sao vẫn k·h·o·á·i hoạt hơn so với ở cùng nam nhân......"Dương Hạ nghe vậy, hơi ngại ngùng, mặt lập tức đỏ bừng."c·ắ·t, ta mới không tin.""Ngươi chưa từng cùng nam nhân như vậy, sao biết k·h·o·á·i hoạt hơn ở cùng nam nhân?""Lại nói......""Có một số việc......mấy thứ đó không so được với người thật."Tô Dương nói, ngượng ngùng gãi đầu. Để khuyên Dương Hạ thêm lần nữa, hắn đành phải nói vậy. Hơn nữa, hắn cũng x·á·c thực nghĩ mãi không ra......"Ta đi......""Lão t·h·iết, ngươi sẽ không lục đồ trong phòng ta chứ? Ngươi......ngươi không có Võ Đức à."Nói rồi, mặt Dương Hạ đỏ bừng. Trước đó nàng có nhắc với Tô Dương về loại đồ đó......Nhưng chưa từng thật dùng, giờ thật sự dùng đến, lại thấy x·ấ·u hổ."Ách......""Ta lục đồ nhà ngươi làm gì? Ngươi nói cái gì vậy? Chẳng phải trước kia ngươi nói......muốn mua cái gì đó sao? À......Ta hiểu rồi, Lão t·h·iết, chẳng lẽ ngươi mua rồi, để trong phòng mình hả?! Ha ha ha......Vậy sau giờ làm, ta phải lục phòng ngươi một phen......"Tô Dương dĩ nhiên sẽ không bán đứng Dương Tuyết, nên cố ý nói bừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận