A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 10: Nghe lời của tỷ tỷ có được hay không?

Chương 10: Nghe lời của tỷ tỷ có được hay không? Tô Dương cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào, chỉ là kiên nhẫn ôm lấy nàng. Thỉnh thoảng vỗ nhẹ mấy lần phía sau lưng nàng. Bao nhiêu năm như vậy tưởng niệm, x·á·c thực phải th·ố·n·g th·ố·n·g k·h·o·á·i k·h·o·á·i k·hó·c lớn một trận. Bất quá......Không lâu sau, Dương Tuyết liền ngừng k·h·ó·c k·h·ó·c. "Tô Dương, tỷ tỷ hôm nay còn có một số công việc phải xử lý, hôm nay......Trước hết k·h·ó·c đến đây thôi......" "Ách......" Nghe Dương Tuyết nói, Tô Dương suýt chút nữa nhịn không được cười phá lên. Đang k·h·ó·c có cảm xúc như vậy, ngươi bảo ngừng là ngừng thế nào? "Ngươi biết không đệ đệ? Kỳ thật ta k·h·ó·c k·hó·c bỗng nhiên lại đặc biệt nghĩ thoáng, bật cười. Không ngờ ngươi vậy mà trở về tìm ta, kỳ thật tỷ tỷ hiện tại đặc biệt đặc biệt vui vẻ......Được rồi......Trước kia k·h·ó·c nhiều lắm rồi, về sau tỷ tỷ muốn vui vẻ cười!" Nói, nàng buông lỏng Tô Dương ra, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn. Ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp còn vương nước mắt nhưng đã nở nụ cười, cẩn t·h·ậ·n nhìn kỹ người yêu đã lâu. Thật một chút cũng không thay đổi......Vẫn là dáng vẻ mà nàng nhớ kỹ! Trong khoảnh khắc, giống như tất cả những chuyện đã qua tựa như một giấc mộng, tựa hồ những bi kịch kia cũng chưa từng p·h·át s·i·n·h. Người nàng yêu sâu đậm nhất đang ở trước mắt, ngay trong l·ồ·n·g n·g·ự·c nàng. Tựa hồ chưa bao giờ m·ấ·t đi! Nói rồi, Dương Tuyết k·h·ố·n·g chế không n·ổ·i k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g của mình, dang tay ôm ch·ặ·t eo Tô Dương. Đem đầu cũng vùi vào trong l·ồ·n·g n·g·ự·c hắn. "Yên tâm đi tỷ tỷ, ta nếu đã trở về thì nhất định sẽ đối tốt với ngươi......" Tô Dương chăm chú ôm lấy Dương Tuyết, trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Hai người trùng phùng, đơn giản tựa như truyện cổ tích. Hắn mặc dù đến bây giờ cũng chưa khôi phục ký ức quá khứ, nhưng tất cả những gì trước mắt, lại làm cho hắn không thể không tin. Cái vị đại tỷ tỷ thành thục xinh đẹp này trong l·ồ·n·g n·g·ự·c, chính là người yêu thanh mai trúc mã của hắn ở kiếp trước! "Ừ, tỷ tỷ cũng sẽ chăm sóc thật tốt ngươi, về sau không cần ngại tỷ tỷ già, không cần ngại tỷ tỷ phiền là tốt." "Ừ......Chắc chắn là không thể nào!" Hai người nếu đã là duyên phận dài lâu, thì còn để ý gì đến chuyện lớn hơn mười tám hay nhỏ hơn mười tám?! Đối với một người yêu thành thục xinh đẹp như vậy, Tô Dương mừng còn không kịp, làm sao có thể ngại già ngại phiền?! "Tốt, vậy ngươi sau này sẽ là nha đầu của tỷ tỷ......Mau tranh thủ ăn xong rồi thay quần áo đi theo ta." Dương Tuyết lau đi nước mắt, tr·ê·n mặt lộ ra vẻ vui vẻ khó tả. Sau đó ôn nhu vỗ vỗ bả vai Tô Dương, bảo hắn tranh thủ ăn cơm. "Tốt!" Tô Dương mỉm cười gật gật đầu, một người cả đời chỉ yêu một người, hắn cũng không phải kẻ lạm tình. Đời người có được một mỹ nhân là đủ! Từ nhỏ đã mơ về nàng, bây giờ lại gặp được nàng. Kiếp trước hắn và nàng đã là những người thân m·ậ·t nhất, tin tưởng về sau tình cảm của hai người nhất định sẽ thăng hoa về chất!...... Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Dương Tuyết liền dẫn Tô Dương rời khỏi nhà. "Biết lái xe không?" "Biết chứ tỷ tỷ." "Quá tốt rồi, về sau khi cùng tỷ tỷ ở chung, ngươi liền phụ trách lái xe có được hay không? Ngươi phải thương tỷ tỷ đó nha......" Dương Tuyết cười, lấy từ trong túi xách nhỏ ra một chiếc chìa khóa xe, đưa cho Tô Dương. "Ngươi t·h·í·c·h loại xe gì, tỷ tỷ bảo người mang đến cho." "Tỷ tỷ, ta còn đang đi học mà, thật ra cơ hội dùng xe rất ít......" Tô Dương nhịn cười, cảm giác cùng đại tỷ tỷ ở chung thật sự rất tuyệt. Sao mới một chút đã có cảm giác được bao nuôi thế này? Hiện tại chẳng những đã vào căn phòng lớn của nàng, mà lại nàng còn muốn mua xe cho mình. "Vậy thì thế này đi, chúng ta s·ắ·m một chiếc, sau này ngươi cùng Tiểu Hạ dùng để đi học, đi làm có được không?" "Vậy thì được, nhưng mà trước đây sao không mua xe cho Dương Hạ? Em ấy còn phàn nàn với ta mấy lần đó......" Tô Dương nói, quay đầu nhìn Dương Tuyết đang mặc một thân trang phục công sở. Cái tinh thần này......Thật là rực rỡ! Thật khiến người ta nhìn mãi không chán! Nếu như hai người không có mối quan hệ này......Thì vị đại tỷ tỷ thành thục xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng của Tô Dương. "Thật sao? Cái con bé ngốc này, ta không mua xe cho nó còn không phải là vì nó hay sao? Nó suốt ngày hấp tấp như vậy, không có chút nào ổn định, ta sợ nó lái xe không an toàn. Tô Dương......Về sau có ngươi ở đó thì ta yên tâm. Được chưa, vậy cứ quyết định như vậy, hôm nay ngươi nói cho tỷ tỷ loại xe mà ngươi muốn......" Còn chưa đợi Tô Dương lên tiếng, Dương Tuyết trực tiếp đưa ra quyết định. Có lẽ do những năm tháng trải qua đã khiến cho khí chất của nàng mạnh hơn rất nhiều so với lúc còn trẻ. "Được thôi......" Cảm nh·ậ·n được cái khí chất không cho cự tuyệt của Dương Tuyết, Tô Dương nhẹ gật đầu. "Tô Dương, về sau nghe lời tỷ tỷ có được không, cứ để ta chăm sóc thật tốt cho ngươi......Tỷ tỷ và em đã xa nhau quá lâu, ta bây giờ chỉ muốn cho em mỗi một ngày đều thật vui vẻ." Hai người lên xe, Dương Tuyết ngồi ở ghế phụ lái, nhìn sâu vào mắt Tô Dương. Trong đôi mắt dịu dàng của nàng, lộ ra một thứ tình ý khó tả. Chỉ là trong thứ tình ý này, lại có một loại khí thế khiến người ta không thể cự tuyệt. "Ừ......" Nhìn ánh mắt đong đầy thâm tình đó, trong lòng Tô Dương không khỏi cảm động. Xa nhau nhiều năm như vậy, ý muốn yêu thương hắn của nàng, x·á·c thực thật m·ã·n·h l·i·ệ·t, rất m·ã·n·h l·i·ệ·t. Thậm chí m·ã·n·h l·i·ệ·t đến mức căn bản không muốn để cho người khác cự tuyệt....... Theo tiếng động cơ khe khẽ, Tô Dương chở Dương Tuyết chạy về phía c·ô·n·g t·y. "Chiếc xe này lái có được không? Nếu như em t·h·í·c·h thì cứ lái chiếc này cũng được." "Không không, học sinh mà đi BMW X7 thì phô trương quá......Em không t·h·í·c·h." Tô Dương nghe vậy, không khỏi sững sờ, lập tức lắc đầu. Tỷ tỷ à, tỷ có nhầm không vậy?! Dương Hạ muốn xe lâu lắm rồi, tỷ vẫn luôn không mua cho nó. Em mới đến một cái mà đã lái xe của tỷ đi, cái này bảo em ấy chịu làm sao được? Dương Tuyết nhìn Tô Dương, nhịn không được cười, khẽ gật đầu. Hắn nói cũng đúng. Mặc dù hắn là người yêu của mình, nhưng hiện tại dù sao cũng vẫn là học sinh, vậy thì mua một chiếc xe khiêm tốn một chút vậy. "Tỷ tỷ, Dương Hạ t·h·í·c·h loại xe gì?" "Con bé đó hả, nó t·h·í·c·h xe địa hình, cái xe tăng 300 do trong nước sản xuất ấy, nó rất t·h·í·c·h. Haiz, thật ra con bé này đòi hỏi cũng không cao......" "Được rồi, vậy thì mua chiếc xe đó đi, vừa hay ta cũng đặc biệt t·h·í·c·h." Tô Dương nghĩ nghĩ, như vậy vừa vặn vẹn toàn cả đôi bên. Chí ít thì Dương Hạ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Dù nói thế nào......Dương Hạ cũng là "con gái" của mình thôi, quan tâm đến suy nghĩ của nó, cũng là nên. "Tô Dương, em vẫn giống như trước đây, luôn luôn suy tính quá nhiều cho người khác. Nếu như ngày đó không phải em m·ã·n·h l·i·ệ·t đẩy chị ra một cái, thì em cũng đã không xảy ra chuyện......" "Oanh!" Tô Dương bỗng nhiên cảm giác trong đầu một trận oanh minh! Hắn vội vàng đạp phanh, dừng xe khẩn cấp ở ven đường. Một đoạn ký ức mơ hồ, từ từ rõ ràng lên. Tựa như là mộng cảnh, lại giống như chính mình đã từng trải qua. Một chiếc xe tải lớn gào th·é·t lao tới......Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Dương bỗng nhiên đẩy Dương Tuyết ra! Sau đó......Hình ảnh liền biến thành một vùng tăm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận