A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 293: nha đầu, ngươi nói có đúng không là Uông Tổng Giam sự tình?

Chương 293: Nha đầu, ngươi nói có phải là chuyện của Uông Tổng Giam không?
“Phụt...” Dương Tuyết nghe lời Tô Dương nói, không nhịn được bật cười.
“Chắc là không đâu, ta cũng chỉ đoán mò thôi... ha ha...”
“Đinh Linh Linh...” Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Tô Dương vang lên.
Lấy điện thoại di động ra xem, hóa ra là Uông Tổng Giam gọi tới.
“Tô đệ đệ, ngại quá nhé, điện thoại lúc trước để im lặng, không nghe thấy. Khụ khụ khụ... Đúng rồi đệ đệ, ngươi gọi mấy cuộc điện thoại liền, có phải tìm ta có chuyện gì không?”
“Uông Tổng Giam, ta đang ở phòng làm việc của Dương Tổng đây, nàng muốn nghe một chút kết luận cuối cùng của cô về lô sản phẩm nội y đó.” “A nha...” “Ta lập tức đến công ty, thật xin lỗi nha... hôm qua uống nhiều quá, bây giờ mới tỉnh ngủ, thật sự ngại quá. Tô Tổng, ngươi nói với Dương Tổng một tiếng... Ta mau chóng... một lát nữa là đến.”
Không đợi Uông Tổng Giam nói xong, Dương Tuyết liền nhận lấy điện thoại từ tay Tô Dương.
“Không cần phải gấp Uông Phù, bây giờ sắp mười một giờ rồi, vậy thì hai giờ chiều đi, đến lúc đó ngươi gọi điện thoại cho ta là được.” “Được ạ Dương Tổng, thật sự ngại quá, tối hôm qua thực sự uống nhiều lắm, cái này nằm xuống xong... là ngủ một mạch đến tận bây giờ.”
“Phụt...” Nghe lời Uông Tổng Giam nói, Dương Tuyết không nhịn được bật cười.
“Có phải ngủ vẫn rất thoải mái không? Đau thắt lưng không?” “Ờ...” “Không có không có, Dương Tổng ngài nói gì vậy? Phụt... sao ta nghe không hiểu gì hết vậy? Được được, Dương Tổng, hai giờ chiều ta gọi điện thoại cho ngài.” Rất nhanh, hai người liền cúp điện thoại.
...
Thời gian rất nhanh đã đến mười một giờ trưa.
Dương Tuyết liền cùng tài xế trở về, Tô Dương cũng trở về phòng làm việc của mình.
“Tô Tổng, theo tin tức đáng tin cậy, Uông Tổng Giam vẫn chưa về, xem ra... có lẽ nàng thật sự đã làm chuyện gì đó không bình thường rồi.” Mới vừa vào phòng làm việc, Lý Phỉ Phỉ liền bắt đầu báo cáo cho Tô Dương tình hình mà nàng vừa tìm hiểu được.
“Chắc là không đâu, vừa rồi ta gọi điện liên lạc với nàng, nàng nói là tối qua uống nhiều quá, nằm xuống là ngủ luôn. Nếu đã như vậy... Nàng còn có thể làm chuyện gì khác chứ?”
“...” Lý Phỉ Phỉ nghe vậy, không khỏi cười lắc đầu.
“Tô Tổng... loại chuyện này, đổi lại là ai thì cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận đâu nhỉ?” “Khụ khụ khụ...” “Ngươi nói nghe cũng có lý...” Tô Dương cười gãi đầu, hắn khá là tán đồng với phân tích của Lý Phỉ Phỉ.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua...
Rất nhanh, Lý Phỉ Phỉ đã đặt cơm trưa mang đến.
Dương Hạ cùng Tô Hân cũng đến.
...
Sau bữa trưa, Tô Dương liền chuẩn bị đến phòng làm việc của lão bà để nghỉ ngơi.
Về phần phòng nghỉ ngơi, đã bị Dương Hạ chiếm mất rồi.
Dù sao cũng là nữ nhi của mình, làm cha sao có thể tranh chỗ với con cái được chứ?
“Tô Dương, chúng ta vào phòng nghỉ nói chuyện một lát đi?” Tô Dương vừa bước vào phòng làm việc của Dương Tuyết, Dương Hạ cũng cười hì hì đi theo vào.
“Ngoan...” “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ở phòng làm việc đợi một lát là được rồi.” Đưa tay vỗ vỗ vai Dương Hạ, hắn cười lắc đầu.
“À đúng rồi Tô Dương, buổi sáng ta nghe được một chuyện khá thú vị, ngươi có muốn nghe không, đợi lát nữa ta kể cho ngươi nghe nhé?” “Ha ha ha...” “Nha đầu, có phải ngươi định nói chuyện của Uông Tổng Giam không?” “A?!” “Ba ba, người cũng nghe nói rồi à? Ha ha ha... không ngờ ba biết nhanh vậy, thôi được rồi, vậy ta không kể cho ba nữa.”
“Đó là đương nhiên, ta bây giờ là bí thư của mụ mụ ngươi đấy, chuyện gì ta cũng sẽ biết chút ít.” “Xí...” “Bí thư cái gì chứ, ta còn không hiểu mẹ ta sao... nàng chỉ muốn ngươi ở bên cạnh nàng thôi.” Dương Hạ nghe vậy, không khỏi tủm tỉm cười.
“Ờ...” “Ở bên cạnh nàng có gì không tốt? Có ta ở bên cạnh nàng... như vậy chẳng phải ngươi càng yên tâm hơn sao?” Tô Dương nói, rồi đến ngồi xuống ghế sa lon, nghiêng người rồi nằm thẳng lên ghế sa lon.
Nha đầu này... ngược lại chuyện gì cũng hiểu, chuyện gì cũng nhìn thấu!
Mà làm việc cũng ngày càng tích cực, khiến Dương Tuyết cũng ngày càng hài lòng!
“Đó là đương nhiên... có ngươi bảo hộ mẹ ta, ta đương nhiên yên tâm a, ha ha ha...” “Thôi, hơi buồn ngủ rồi, ta đi nghỉ một lát đây, tạm biệt...” Nói rồi, Dương Hạ liền cười hì hì rời đi.
“Ừ, mau về nghỉ đi, sau này chỉ cần mụ mụ ngươi không về, phòng nghỉ này sẽ là của ngươi.” “Biết rồi cha...” “...” Nhìn bóng lưng nữ nhi, Tô Dương không khỏi nhếch miệng cười.
Nha đầu này... Thật sự là càng ngày càng đáng yêu càng ngày càng nghịch ngợm.
So với lúc mới quen nàng, sự khác biệt thật sự là quá lớn.
Trước kia hoàn toàn là một cậu nhóc!
Còn bây giờ thì... đám con trai theo đuổi nàng thật sự là ngày càng nhiều.
Nhưng nàng đúng là chẳng thèm để ý đến bọn họ chút nào, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Ở bên ngoài, hoàn toàn là một dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.
Hoàn mỹ kế thừa danh xưng “Băng sơn mỹ nhân” của lão mụ nàng.
“đạp đạp đạp...” “Đông đông đông...” “C-K-Í-T..T...T...” Theo tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa phòng làm việc bị gõ.
Không đợi Tô Dương mở miệng, cửa phòng liền bị vặn mở.
“Ờ...” Tô Dương vốn tưởng là Dương Hạ lại quay lại, nhưng quay đầu nhìn lại, thì ra là Uông Tổng Giam đã về.
Vội vàng đứng dậy, ngồi thẳng người dậy từ ghế sa lon.
Nàng đến vào giữa trưa thế này để làm gì?!
Đến tìm lão bà Dương Tuyết sao?
Không phải chứ... nàng rõ ràng biết là Dương Tổng giữa trưa sẽ về nhà mà.
“Uông Tả, về rồi à?” “Hì hì... đúng vậy, đúng rồi đệ đệ, Dương Tổng về rồi à?” Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên mặt Tô Dương, gương mặt Uông Tổng Giam bất giác ửng hồng trong nháy mắt.
“Ừm, đúng vậy Uông Tả, Dương Tổng đã về nhà rồi, không phải hai người đã hẹn hai giờ chiều gọi điện thoại sao?” “Đúng vậy đúng thế...” “Ta đây không phải vừa mới về sao, liền tranh thủ qua xem một chút nàng có còn ở công ty không.” “Ha...” Đang nói, Uông Tổng Giam ngáp một cái thật dài.
“Uông Tả, ngươi ngủ một mạch từ tối qua đến trưa nay... sao vẫn còn buồn ngủ vậy?” “Đệ đệ, ngươi cũng không nên đoán mò nha...” Nàng vừa nói, vừa đi về phía Tô Dương, sau đó liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận