A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 303: Tô Bí Thư, lại gọi âm thanh Dương Tổng tới nghe một chút?

Chương 303: Tô Bí Thư, gọi lại tiếng "Dương Tổng" cho ta nghe xem nào?
"Biết Dương Hạ rồi, cho ta mười phút, lát nữa ta thu xếp xong ngay." Tô Dương vọng ra cửa đáp lời, rồi xoay người trèo xuống giường. Xuống giường xong, liền bắt tay vào thu dọn... Chẳng mấy chốc, hắn đã xách hành lý tới gõ cửa phòng Dương Hạ.
"Chào buổi sáng ba, đi thôi..." Cả hai người đều lỉnh kỉnh hành lý, cứ như đã hẹn nhau trước rồi ấy.
"Ngoan ngoãn, biết chào ba buổi sáng." Tô Dương nhịn không được bật cười, nháy mắt với Dương Hạ. Con bé này... tuy không hay gọi ba ba, nhưng cũng không hề bài xích.
"Xì..."
"Ngươi vốn dĩ là ba ta, gọi ngươi chẳng phải rất bình thường sao. Đi thôi, ta đi trả phòng trước." Dương Hạ không nhịn được mỉm cười, đưa tay vỗ Tô Dương một cái. Gọi ngươi ba ngươi cứ việc dạ một tiếng là được... nói nhiều vô dụng làm gì chứ?
"Được rồi, nghe nhóc hết, dù sao hiện tại em là lãnh đạo anh là bí thư mà."
"Phụt..."
"Câu này còn nghe được... thư ký của ta không tệ, quay đầu ta phải cố gắng thật nhiều, sớm muộn gì cũng để ngươi làm thư ký dài hạn cho ta."
"Xì, việc đó còn phải xem mẹ em có đồng ý không đã." Tô Dương cười khẩy, lời của con bé, hắn chẳng tin lắm. Bà xã Dương Tuyết mà rời hắn một ngày thì chắc chắn chịu không nổi, làm sao có thể để hắn rời xa nàng được chứ? Vả lại... con bé này về sau rất có thể sẽ xuống chi nhánh công ty làm tổng quản lý đó. Để Tô Dương hắn đi theo làm thư ký cho nó ư?! Đừng có mơ... chuyện đó căn bản là không thể nào!
"Yên tâm đi, sớm muộn gì ta cũng tiếp quản vị trí của mẹ... ha ha ha... xem đến lúc đó ngươi có cho ta làm bí thư hay không?"
"Thôi đi..."
"Đến lúc đó, không chừng em lại tìm một anh đẹp trai nghe lời hơn ấy chứ, em nói có đúng không? Ha ha ha..." Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cùng nhau xách hành lý xuống sảnh tầng một của khách sạn. Chẳng bao lâu... hai người đã trả phòng, rời khỏi khách sạn. Bỏ hành lý lên xe xong, liền cùng nhau đi ăn cơm.
Hai người tùy tiện ăn bữa sáng ở bên ngoài, sau đó trở lại xe, lái về phía xưởng may.
Trên đường, Dương Hạ liên hệ với xưởng trưởng, nói rõ thời gian đến.
"Tô Dương, nếu mọi chuyện suôn sẻ, chúng ta có thể về nhà trước mười hai giờ trưa đấy." Dương Hạ liếc đồng hồ, cười tủm tỉm nói, ánh mắt long lanh. Trạng thái tinh thần này... sau một đêm nghỉ ngơi, quả thật đã hồi phục không ít.
"Ừm, còn phải xem Dương Tổng ra sao nữa." "Em xem xét nhanh nhanh lên, để chúng ta còn về sớm." Tô Dương cười, quay đầu liếc nhìn Dương Hạ. Trong thoáng chốc, hắn cảm giác con bé này dường như có dáng dấp của một vị tổng giám đốc tập đoàn thật sự vậy.
"Phì..."
"Tô Dương, bây giờ anh đã gọi em là Dương Tổng rồi ư? Ha ha ha... tốt quá, chỉ vì một tiếng 'Dương Tổng' của anh thôi, vậy em nhất định phải làm tổng giám đốc ở công ty chúng ta! Dù không tiếp quản vị trí của mẹ, thì em cũng phải làm phó tổng..." Nghe Tô Dương gọi mình, Dương Hạ không khỏi hưng phấn hẳn lên. Đến nỗi đôi má vui vẻ cũng ửng hồng.
"Ha ha ha..."
"Không tệ không tệ! Dương Hạ, không ngờ sự nghiệp tâm của em lớn đến vậy! Vậy nên, cứ theo cái tinh thần này của em, về sau khi nào chỉ có hai chúng ta, anh sẽ đều gọi em là Dương Tổng, được không?" Thấy tinh thần phấn đấu của Dương Hạ, Tô Dương không khỏi nhếch miệng. Dù sao như vậy cũng rất tốt... nếu con bé thật sự có thể luôn nỗ lực như vậy, ngược lại, sẽ giúp ích rất nhiều cho bà xã Dương Tuyết.
"Tốt! Tô Dương, em nói vậy đó nha, lúc nào riêng tư anh đều phải gọi em là Dương Tổng, ha ha ha... Anh cứ chờ đấy, sớm muộn gì, em nhất định phải trở thành Dương Tổng thực thụ của tập đoàn chúng ta!" Nghe Tô Dương nói vậy, Dương Hạ càng vui vẻ hơn.
"Nào, Tô Bí Thư, gọi lại tiếng 'Dương Tổng' cho ta nghe xem nào?"
"Nhóc này..."
"Ghiền rồi hả? Được người ta gọi 'Dương Tổng' thì vui tai đến vậy sao?"
"Đương nhiên... nghe vào có một loại cảm giác thành tựu, hắc hắc..."
"Khụ khụ..."
"Được rồi Dương Tổng, sau này chỉ cần khi nào chúng ta ở riêng với nhau, em sẽ gọi anh là Dương Tổng hết."
"Ha ha ha..."
"Được rồi ba, em cũng sẽ gọi ba vài tiếng ba ba, như vậy ba cũng vui, được không?"
"Đi, vậy quyết định vậy đi!" Tô Dương nghe lời Dương Hạ nói, không khỏi hai mắt sáng ngời. Có khi... giao dịch này lời to chứ chẳng lỗ ấy chứ!
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ, chẳng mấy chốc đã rời khỏi huyện thành, đến xưởng may nằm ở ngoại ô. Đợi hai người đến trước cửa xưởng, liền thấy đã có người đứng chờ đón họ.
"Tô Tổng, Dương Phó Tổng... hoan nghênh hoan nghênh!" Tô Dương và Dương Hạ vừa xuống xe, mấy vị lãnh đạo của xưởng vội vàng tiến lên nghênh đón. Những người này vẫn rất rõ về thân phận của hai người. Một người là nam nhân của tổng giám đốc Dương Tuyết ở tổng bộ, một người là con gái của nàng. Hai người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng tuyệt đối không thể coi thường. Lỡ mà để họ kiểm tra ra vấn đề gì, thì cũng khó mà gánh nổi!
"Lý Hán Trường không cần khách khí, đi thôi, chúng ta xem tình hình sản xuất của mấy đơn đặt hàng trước đi." Chưa đợi Tô Dương lên tiếng, Dương Hạ đã ra dáng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Trước kia, nàng chưa từng tới xưởng này, cũng không quen người phụ trách trong xưởng. Cho nên nói chuyện nghe rõ ràng có vẻ thanh đạm hơn rất nhiều. So với lúc ở Dương Tuyết Phục Trang thì khác biệt rõ ràng.
"Vâng vâng, được ạ Dương Phó Tổng... mời hai vị đi theo tôi." Lý Hán Trường là một a di đã ngoài 40, bà nhìn Dương Hạ, không khỏi đưa tay gãi đầu. Nhìn thần sắc của Dương Hạ này... Sao mà giống tổng giám đốc Dương Tuyết đến vậy chứ?! Xem ra, cô nương này cũng không hề đơn giản chút nào! Chẳng bao lâu... một đoàn người đã đến phòng họp, phó xưởng trưởng phụ trách sản xuất cũng đã chờ sẵn. Sau một hồi giới thiệu... Dương Hạ mở laptop, bắt đầu nghe người phụ trách sản xuất báo cáo. Tô Dương tự nhiên cũng không rảnh rỗi, cũng chăm chú ghi chép. Dù sao, phàm là có cơ hội học tập, hắn tự nhiên cũng không bỏ qua.
"Trương Phó Hán Trường, tiến độ sản xuất hiện tại có hơi chậm nhỉ, làm sao anh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn?" Dương Hạ nhìn đơn nhập kho sản xuất mà Trương Phó Hán Trường phụ trách sản xuất in ra, không khỏi nhíu mày. Thời gian đã quá nửa, nhưng sản xuất chỉ mới hoàn thành một phần ba. Tiến độ này thật sự hơi chậm!
"Dương Phó Tổng... là như vầy, gần đây vì vấn đề nguyên liệu, nên trễ nải một chút thời gian... vả lại, thiết bị trong xưởng cũng liên tục hỏng vài cái, may mà tìm người sửa gấp... Bằng không, những thứ này cũng làm không xong, haizzz..." Trương Phó Hán Trường vừa nói vừa thở dài, cũng vô tình hay cố ý liếc về phía Lý Hán Trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận