A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 416: ta muốn thể nghiệm một chút chúng ta mới quen thời điểm cảm giác

Chương 416: ta muốn thể nghiệm một chút cảm giác khi chúng ta mới quen Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, rất nhanh đã ăn xong bữa trưa.
"Lão bà, chúng ta về nhà đi? Ta buồn ngủ sắp mở mắt không ra."
"Thật sao? Để tỷ tỷ xem xem......"
Nhìn dáng vẻ lão c·ô·ng nhảy nhót tưng bừng, Dương Tuyết khẽ vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Rồi tiến đến hôn một cái.
"Ân......a, hình như ta cũng hơi buồn ngủ rồi. Đi thôi đi thôi, tỷ tỷ dẫn ngươi về nhà nghỉ ngơi một lát."
Dương Tuyết nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ rạng rỡ khó tả.
Hai người thu dọn qua loa, nhanh chóng rời khỏi c·ô·ng ty.......
Một đường vun vút, hai người nhanh chóng về đến nhà.
Quả nhiên!
Đại tỷ, lão ba và Đông Đông đều không có ở nhà.
Không cần đoán cũng biết, bọn họ hoặc là đi chơi, hoặc là đến nhà cha mẹ.
Thường thì đến giờ nấu cơm mới về ăn, bình thường thì không có ở đây.
"Lão c·ô·ng, bây giờ cảm thấy thế nào?"
"k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g! Vui vẻ! Hưng phấn!"
"Phốc thử......"
"Ngươi cái đồ ngốc, ngoài cái đó ra không còn gì khác à?"
"Nha......"
"Chỉ là đi đường có chút bay bổng, lão bà thật sự là càng ngày càng quyến rũ......ha ha ha."
Tô Dương nói, ném cặp xuống ghế sa lông, khẽ cúi người muốn ôm Dương Tuyết lên.
"Đừng đừng......đừng mà lão c·ô·ng, ta còn chưa thay dép xong đâu, phốc phốc......nhìn ngươi sốt ruột."
"Để ta giúp ngươi đổi."
"Không cần không cần, thả lão bà xuống là được, ngoan......"
"......"
Hai người ầm ĩ một hồi, Dương Tuyết mới thay xong giày.
"Đi thôi lão bà, đi tắm thôi......"
"Ừm, chờ ta lấy áo ngủ."
"......"
Sau một hồi thu dọn, hai người lên g·i·ư·ờ·n·g ôm nhau chuẩn bị nghỉ trưa.......
"Lão bà, hôn lễ của hai ta có thể đưa vào danh sách quan trọng không?"
"Xuỵt......"
Tô Dương vừa nói một câu, Dương Tuyết liền trừng mắt ngắt lời.
"Không cần nói, ôm em thật chặt......em muốn thể nghiệm một chút cảm giác khi chúng ta mới quen."
"Ách......"
"Được thôi, vậy ta ôm em thật chặt."
Tô Dương thấy vậy, không khỏi âm thầm cười.
Bà lão này, đang tìm k·i·ế·m cảm giác "mối tình đầu" sao?
"Hảo đệ đệ, trước khi kết hôn chẳng phải phải yêu đương sao? Nào......chúng ta hôm nay mới quen, cùng tỷ tỷ yêu đương đi."
"Được, nhất định!"
Nhìn ánh mắt chờ mong của Dương Tuyết, Tô Dương hứng thú.
Bà lão này thú vị thật!
Hôm nay cái não động này không tệ......
Được thôi, vậy cứ yêu đương trước, bắt đầu từ nắm tay ôm ấp?
"Tỷ tỷ, có nên bắt đầu gọi em là 'dì' không? Lúc mới quen, em toàn gọi chị như vậy."
"Ừm, hợp lý đó......vậy gọi 'dì' đi."
Dương Tuyết nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Có lý!
"Vậy em gọi tên chị nhé? Em nhớ lần đầu mình gặp, chị từ ngoài cửa đi vào......lúc đó em đã bị chị làm cho kh·iế·p s·ợ đến. Tô Dương, chúng ta xuống dưới......Từ lúc chị vào cửa, mình diễn lại một chút, được không?"
"Phốc phốc......"
Tô Dương nghe vậy, suýt chút bật cười.
"Được thôi 'dì', không vấn đề gì, vậy bắt đầu từ lúc vào cửa nhé."
Nói xong, hắn buông Dương Tuyết ra ngồi dậy.
Không lâu sau......
Hai người đến phòng kh·á·c·h.......
Diễn lại bắt đầu:
Cửa phòng mở ra, Tô Dương từ ngoài đi vào.
Răng rắc một tiếng, đóng cửa lại.
Lúc này, Dương Tuyết đang ngồi tr·ê·n ghế sa lông, xem tivi.
"Chào dì, cháu là bạn học của Dương Hạ, tên là Tô Dương."
Vừa vào cửa, Tô Dương đã kh·á·c·h khí chào hỏi Dương Tuyết đang ngồi tr·ê·n ghế sa lông.
"Chào cháu, Tô Dương, hoan nghênh......"
Chưa dứt lời, Dương Tuyết đã đứng bật dậy.
Bốn mắt nhìn nhau......
Tô Dương cố nén cười, giả bộ vẻ mặt cực kỳ kh·iế·p s·ợ.
"Dì, dì giống vợ cháu quá......à không, vợ cháu giống dì quá, à không đúng, dì......dì đẹp quá."
"Phốc phốc......"
Tô Dương vừa mở đầu đã nói sai, khiến Dương Tuyết bật cười.
"Đồ đáng ghét, anh cố ý phải không? Vừa gặp sao có thể gọi 'vợ' được? Hơn nữa không thể khen đẹp quá......Như vậy dễ bị xem là lưu manh lắm."
"Sao có thể? Dù là ngày đầu mình nh·ậ·n biết, nếu trong phòng chỉ có hai ta, em gọi chị là 'vợ', chị có mắng em là lưu manh không?"
"Ách......"
Dương Tuyết nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng nhớ Tô Dương quá lâu rồi, dáng vẻ hắn bao năm nay in sâu trong tâm trí nàng.
Ngay khi vừa nhìn thấy hắn, như sét đánh giữa trời quang, thực sự làm nàng kh·iế·p s·ợ.
Nếu như lúc đó......
Tô Dương gọi nàng là "vợ", nàng nhất định không chút do dự tin rằng người yêu của mình đã trở về!
Thậm chí có lẽ còn ôm chầm lấy hắn, rồi k·h·ó·c òa lên!
Nhưng lúc đó, nàng đã cố kìm nén!
"Lão bà, chị có mắng em không?"
"Chắc là không......có khi còn ôm em vào lòng, k·h·ó·c òa lên."
"Nhưng em là bạn học của Dương Hạ......Nếu chúng ta ôm nhau k·h·ó·c, Tiểu Hạ chắc chắn sẽ ngớ người.....ha ha ha."
"Vậy thì ngược lại là......"
"Nào lão c·ô·ng, làm lại lần nữa, chúng ta diễn lại cảnh ôm đầu k·h·ó·c, được không? K·h·ó·c xong chúng ta vào phòng ngủ......"
"A?!"
Tô Dương nghe vậy, ngớ người.
Nhanh vậy sao?!
Vừa gặp đã đi ngủ?!
Nhưng......
Chỉ cần bà xã muốn diễn kiểu này, thì cũng không phải là không được.
"Có thể thử diễn một chút, biết đâu lại hay."
Dương Tuyết cười, véo má Tô Dương.
"Được thôi, action!"
"Chào dì, cháu là bạn học của Dương Hạ, cháu tên là Tô Dương......"
"Tô Dương......"
Dương Tuyết đang xem tivi, vừa nghiêng đầu, lập tức bị "chấn kinh" đến.
"Dì......"
Dương Tuyết nhìn Tô Dương, hai mắt trong chốc lát đỏ hoe.
"Cậu......cậu giống Tiểu Tuyết vợ tôi quá, là Tiểu Tuyết sao? Tôi là Tô Dương đây......"
Vốn Tô Dương còn nhịn cười, nhưng thấy lão bà nhập vai, cũng nghiêm túc theo.
"Lão c·ô·ng......"
Dương Tuyết nghe vậy, máy móc tiến lên, đưa tay vuốt ve mặt Tô Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận