A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 307: vậy nếu như nàng khi dễ là ngươi đây?

Chương 307: Vậy nếu như nàng k·h·i· ·d·ễ ngươi thì sao?
Sau khi sắp xếp với cha mẹ một lúc, Tô Dương và Dương Tuyết hai người liền mang hành lý rời nhà.
Đến công ty, cũng đã là một giờ rưỡi chiều.
“Dương Tổng, Tô Tổng, mọi người đã đến đủ, xe cũng đã chuẩn bị xong.”
Lý Phỉ Phỉ đi vào phòng làm việc của Dương Tuyết, nhìn thấy hai người đang ngồi cùng một chỗ.
Mà trên khuôn mặt Dương Tổng, còn mang theo một tia ngượng ngùng.
“Ừm, được rồi Phỉ Phỉ, chúng ta 2 giờ đúng tập hợp dưới lầu xuất phát. Ngươi đi theo xe lớn, ta và Tô Dương một xe.”
“Vâng, được rồi Dương Tổng.”
Lý Phỉ Phỉ làm bí thư, tự nhiên có nhãn lực rất tốt.
Nhìn thấy khoảng cách hai người gần như vậy, thế là sau khi báo cáo xong, vội vàng rời đi.
“Phụt......”
Nhìn bóng lưng Lý Phỉ Phỉ, Dương Tuyết không khỏi bật cười khe khẽ.
“Lão công, cái cô bí thư này, hôm nay ăn mặc xinh đẹp ghê nha, ngay cả tất đen cũng mặc lên nữa...”
“Ách......”
Tô Dương nghe vậy, không khỏi cười ngượng ngùng.
“Con gái mà, đều thích chưng diện, ngươi xem Tiểu Hạ nha đầu kia bây giờ không phải thỉnh thoảng cũng mặc thứ này sao?”
Cúi đầu xuống, trên đôi chân dài của lão bà Dương Tuyết, cũng đang mặc tất đen xinh đẹp.
“Ta cảm thấy nha... còn có nguyên nhân khác...”
Dương Tuyết cười hì hì, đưa tay nâng cằm Tô Dương.
“Nguyên nhân gì? Chẳng lẽ Phỉ Phỉ tìm được người yêu rồi?”
“Phỉ Phỉ chắc là chưa có người yêu, ta phát hiện... nàng hình như thường xuyên len lén ngắm ngươi đó.”
“Khụ khụ khụ......”
Tô Dương nghe vậy, không khỏi có chút lúng túng.
Không nhầm đó chứ?! Việc này sao ta lại không biết nhỉ?
“Phụt phụt......”
“Lão công của ta còn trẻ lại đẹp trai như vậy, ta phát hiện ở công ty chúng ta có thể có nhiều cô gái nhìn trộm ngươi lắm. Đặc biệt là lúc họp, ta thấy không ít cô gái đều lặng lẽ nhìn ngươi đó.”
“Phỉ Phỉ cũng không có bạn trai, nhìn trộm ngươi thì có gì là lạ đâu? Ngươi giống như lão công của ta thỉnh thoảng cũng nhìn trộm Uông Phù vậy... ha ha ha...”
Nói rồi, Dương Tuyết không nhịn được bật cười.
Rồi đưa tay kéo Tô Dương vào lòng mình.
“Khụ khụ khụ......”
“Oan quá lão bà, ta thật sự không có nhìn trộm Uông Tổng Giám đâu, nàng trông cũng được, nhưng so với lão bà của ta thì đúng là một trời một vực.
Hơn nữa... Nàng còn dám sau lưng chồng mình đi k·h·i· ·d·ễ tiểu nam sinh khác. Đối với loại phụ nữ này, ta thực sự không có ấn tượng tốt đẹp gì.”
Nói thẳng ra là, Tô Dương chê nàng bẩn!
Nếu như không có chuyện này, cùng lắm thì chỉ cảm thấy nàng thích đùa giỡn, tương đối phóng đãng một chút mà thôi.
Phụ nữ mà, phóng đãng một chút cũng tốt, ít nhất cũng coi là rất có nét đàn bà.
Nhưng cũng không thể bẩn như vậy được!
Sau lưng người đàn ông của mình đi k·h·i· ·d·ễ tiểu nam sinh khác, cái này thật sự là đói khát đến mức ăn quàng rồi.
Có lẽ người bị k·h·i· ·d·ễ không phải mình, dù sao thì hắn hiện tại cảm thấy rất bẩn.
“Phụt phụt......”
“Lão công, vậy nếu như người nàng k·h·i· ·d·ễ là ngươi thì sao? Ngươi còn ghê tởm nữa không?”
“Khụ khụ khụ.....”
“Dương Tổng đừng đùa nữa, nàng nếu thật sự k·h·i· ·d·ễ ta, trong lòng ngươi có thể thoải mái sao?”
Tô Dương nghe vậy, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt Dương Tuyết.
Lão bà này... Đúng là càng ngày càng biết nói đùa.
“Nàng mà dám k·h·i· ·d·ễ ngươi, ta nhất định không tha cho nàng! Hừ... nàng k·h·i· ·d·ễ người khác, đó là chuyện của người khác, nhưng k·h·i· ·d·ễ người đàn ông của ta, ta không thể tha thứ cho nàng được.”
“Ngươi biết không lão công, mỗi khi ta nghĩ đến nếu lỡ có người k·h·i· ·d·ễ ngươi... trong lòng lão bà liền rất khó chịu.”
“Ách......”
“Vậy ngươi còn nghĩ lung tung làm gì? Lão bà ngốc của ta...”
Tô Dương cười cười, trực tiếp ngồi dậy hôn nàng.
Lão bà này... Thật là quá thú vị!
“Được rồi được rồi, chúng ta nên xuất phát... chờ chúng ta đến nhà khách, chúng ta lại nói chuyện kỹ hơn được không?”
Dương Tuyết cười e thẹn, đẩy Tô Dương ra.
“Được thôi được thôi... đến nơi rồi xem ta xử lý ngươi thế nào!”
Rời khỏi phòng làm việc, hai người cùng đi xuống dưới lầu.
Những người đi cùng lúc này đều đã lên xe lớn, chỉ đợi hai người Dương Tuyết.
“Phỉ Phỉ, lên đường đi.”
“Vâng, Dương Tổng...”
Lý Phỉ Phỉ gật gật đầu, nhanh chóng lên xe lớn, xuất phát trước một bước.
Sau đó Tô Dương và Dương Tuyết lái xe đi theo sau.
“Leng keng!”
Vừa mới xuất phát, điện thoại của Tô Dương liền reo lên.
“Lão bà, ngươi xem điện thoại giúp ta một chút, xem là ai gửi tin nhắn WeChat cho ta.”
“A? Được rồi lão công... không phải là tiểu cô nương nào thích ngươi gửi đấy chứ? Phụt phụt...”
Nói rồi, Dương Tuyết nhận lấy điện thoại.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ cố ý trêu chọc.
“Ha ha ha......”
“Lão bà đừng nói nữa, tiểu cô nương thích ta nhiều như vậy, ta cũng không biết là ai gửi, ngươi xem rồi trả lời giúp ta là được.”
Tô Dương nhìn lão bà đang cười híp mắt, không khỏi bật cười.
Bình thường người gửi tin nhắn cho hắn, đơn giản là Dương Hạ và muội muội Tiểu Hân, ngoài ra còn có Lý Phỉ Phỉ nữa.
Nhưng nói chuyện với Lý Phỉ Phỉ đều là về công việc, những người khác cũng chủ yếu là về công việc.
Chủ yếu là Uông Tổng Giám, tin nhắn nàng gửi so với người khác tự nhiên là có chút mập mờ hơn.
Dù sao trên WeChat, nàng vẫn luôn gọi Tô Dương là đệ đệ, động một chút lại hỏi hắn có muốn nàng không.
Nhưng hắn xưa nay không để ý đến lời này, chỉ nói chuyện công việc.
Việc giữ khoảng cách vẫn làm rất tốt.
“Ngoan lắm... được rồi bảo bối, lão bà đến trả lời tin nhắn cho tiểu tình nhân của ngươi đây, phụt phụt...”
Nói rồi, Dương Tuyết đưa tay mở khóa điện thoại.
“Ách......”
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt Dương Tuyết không khỏi hiện lên vẻ lúng túng.
Tin nhắn này lại là của con gái Dương Hạ gửi tới.
“Tô Dương, rời nhà đi ra ngoài, nhất định phải chăm sóc mẹ ta thật tốt biết không? Hai ngày này ta cũng sẽ về nhà sớm, giúp ngươi trông chừng nhà cửa một chút...”
“Phụt phụt......”
“Nha đầu này, ngược lại càng ngày càng biết quan tâm người khác rồi.”
Nhìn tin nhắn con gái gửi cho Tô Dương, Dương Tuyết bật cười.
Chỉ là... Nha đầu này gọi Tô Dương lại gọi thẳng tên, ngay cả một tiếng ba ba cũng không gọi.
Thế là, nàng nhanh chóng trả lời con gái một tin nhắn.
“Nha đầu ngốc, con phải gọi là ba ba biết không? Không thì gọi thúc thúc cũng được, ai lại đi gọi thẳng tên ba ba của mình như thế chứ?”
Một lát sau...
Tin nhắn của Dương Hạ liền được gửi lại.
“Ha ha ha, con vừa nhìn là biết mẹ trả lời tin nhắn rồi. Không sao đâu mẹ, trước kia con còn gọi hắn là lão thiết nữa kìa. Thỉnh thoảng con cũng gọi hắn là ba ba, chỉ là tương đối ít thôi (mặt quỷ).”
“Ngươi đúng là nha đầu này... tan làm thì về nhà sớm, giúp đỡ ông bà nội.”
“Vâng ạ mẹ, người cứ yên tâm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận