A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 187: Dương Hạ, ngươi cùng Tu Bình Bình nghỉ trưa thời điểm, cần phải chú ý một chút ảnh hưởng a

Chương 187: Dương Hạ, ngươi cùng Tu Bình Bình nghỉ trưa thời điểm, cần phải chú ý một chút ảnh hưởng a
"C-K-Í-T...T...T......" Theo tiếng mở cửa, người bước vào lại là Dương Hạ.
Phía sau còn có Tu Bình Bình ngoan ngoãn, dịu dàng đi theo.
"Ách... chú à, mẹ, hai người còn chưa ăn xong ạ?"
Thấy Tô Dương cùng lão mụ đang ngồi ăn cơm cùng nhau, Dương Hạ không khỏi đưa tay gãi đầu.
Nàng vốn định mang Tu Bình Bình đến nghỉ trưa, không ngờ bọn họ vẫn chưa ăn xong.
"Chú tốt, dì mạnh khỏe..."
Tu Bình Bình cũng vội vàng tiến lên chào hỏi, mặt còn hơi ửng đỏ.
"Ừ, chúng ta sắp ăn xong rồi, các cháu ăn chưa?"
Nhìn con gái và Tu Bình Bình, Dương Tuyết hiền từ mỉm cười.
Dù bà không quá đồng ý con gái ở bên Tu Bình Bình, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
Bà không muốn con gái không vui, nên chọn cách ngầm thừa nhận.
"Mẹ, tụi con ăn rồi... Con với Bình Bình tới xem phòng làm việc mới của chú..."
"Ừ, các con ngồi đi... Hay là, trưa nay các con nghỉ trưa ở đây luôn đi, mẹ với chú ăn xong sẽ ra ngoài ngay. Ghế sofa cũng rộng..."
Dương Tuyết thương con gái vô cùng, thấy con đến, lập tức nghĩ đến chuyện này.
"Hì hì..."
"Dạ, đa tạ mụ mụ... Con cũng hơi buồn ngủ rồi ạ."
"Lại đây... Bình Bình, ngồi đây nghỉ ngơi..."
Dương Hạ kéo tay nhỏ của Tu Bình Bình, ngồi luôn xuống ghế sofa.
Dù sao ghế sofa cũng đủ lớn, bốn người ngồi cũng rất thoải mái...
Chốc lát sau, Tô Dương và Dương Tuyết ăn xong.
Thu dọn qua loa, hai người định rời đi.
Trước khi đi... Tô Dương nháy mắt với Dương Hạ.
Ý của hắn rất đơn giản... Lão t·h·iết, con phải chú ý đến ảnh hưởng đấy nhé.
"..." Dương Hạ chỉ khẽ gật đầu không chút dấu vết.
Chuyện này, nàng chắc chắn sẽ chú ý.
Dù sao cũng là hai cô gái... Nhỡ mối quan hệ này bị đồn ra ngoài, sẽ không tốt cho danh tiếng của cả hai, cũng không tốt cho danh tiếng của mụ mụ.
Chỉ riêng việc lão mụ tìm một thanh niên thôi đã đủ "tin tức"... Giờ mà chuyện của nàng và Tu Bình Bình cũng bị lộ ra, thì không hay.
Về cái này lợi h·ạ·i quan hệ, nàng vẫn khá rõ ràng.
Ít nhất là hiện tại... Hai người vẫn nên giữ bí m·ậ·t một chút.
Rất nhanh... Tô Dương và Dương Tuyết rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng về phòng nghỉ...
"Lão c·ô·ng, hai đứa nhỏ này thật là thân m·ậ·t."
Hai người đến phòng nghỉ, nằm xuống g·i·ư·ờ·n·g, rúc vào nhau.
"Khụ khụ khụ..."
"Đúng vậy a lão bà, quan hệ chắc chắn là không tệ được."
"Haizz..."
"Ta thật sự là nghĩ mãi mà không ra... Sao nó lại t·h·í·c·h Tu Bình Bình nhỉ? Thật sự là nghĩ mãi mà không ra!"
Dương Tuyết vừa vuốt mặt Tô Dương, vừa có chút không cam tâm nói.
Vì hạnh phúc của con gái, bà chọn cách ngầm thừa nhận.
Nhưng trong lòng... chung quy vẫn có chút không cam lòng.
Con gái xinh đẹp như vậy, sao lại thành ra như vậy chứ?!
"Lão bà, thật ra ta có thể trở thành anh em với Dương Hạ, chủ yếu là vì tính cách nam tính của nó. Bà biết hai chúng ta quen nhau như thế nào không?"
"Ồ? Kể nghe xem..."
Nói đến việc con gái và lão c·ô·ng có thể trở thành bạn tốt, bà thật sự không biết nguyên nhân cụ thể.
Chắc hẳn là chuyện thú vị lắm.
"Ừm..."
"Chuyện này nói ra thì rất khôi hài, lúc đó vừa mới khai giảng không lâu... Ta vẫn tưởng Dương Hạ là con trai, chưa từng nghĩ nó lại là con gái. Hôm đó ta đi vệ sinh, đúng lúc gặp Dương Hạ cũng đi vệ sinh. Lúc đó ta... hết cả hồn!"
Tô Dương nói, cố ý dừng lại, tạo sự hồi hộp.
"Hả?!"
"Sao vậy lão c·ô·ng, chẳng lẽ Dương Hạ chạy vào nhà vệ sinh nam?"
"Ách..."
"Không phải, ta thấy nó đi vào nhà vệ sinh nữ."
Nói rồi, Tô Dương bật cười.
"Lúc đó ta nghĩ, thằng nhóc này sao lại vào nhà vệ sinh nữ? Chẳng lẽ nó có sở t·r·ộ·m k·ui biến thái?!"
"Cái con bé này..."
Nghe Tô Dương nói, Dương Tuyết không khỏi dở k·h·ó·c dở cười.
"Ta đã khuyên nó không biết bao nhiêu lần rồi, con gái con đứa, ăn mặc như con trai, ra thể thống gì chứ?!"
"Haizz..."
"Nhưng con bé không nghe, lời ta nói nó chẳng coi ra gì."
"Ha ha ha..."
"Đúng vậy đó lão bà, ta cứ nghĩ nó là con trai, nên thấy nó chạy vào nhà vệ sinh nữ, ta liền gọi lại. Ngăn nó lại không cho vào... Lúc đó Dương Hạ tức lắm, ha ha ha."
Tô Dương vừa nói, vừa bật cười.
Cảnh tượng lúc đó hiện lên trong đầu hắn.
"Ta nói mày là thằng đàn ông, chạy vào nhà vệ sinh nữ là sao?! Giữa ban ngày ban mặt thế này, mày không sợ bị bắt à?!"
"Dương Hạ lúc đó chẳng thèm để ý đến ta, cứ xông thẳng vào... Bị ta túm được. Dù sao nó cũng không khỏe bằng ta, ta kéo nó ra ngoài."
"Ha ha ha..."
"Lúc đầu nó không chịu nói mình là con gái, bảo ta lo chuyện bao đồng... Đừng xen vào việc của nó. Nhưng sao ta có thể để một thằng con trai chạy vào nhà vệ sinh nữ chứ?! Thế là ta cứ lôi nó lại không cho đi... Sau đó con bé mới chịu thừa nhận mình là con gái. Nhưng mà... nó ăn mặc như thế, nhìn không ra là con gái chút nào... Ta vẫn không yên tâm, thế là vẫn không cho nó vào. Ha ha ha... Cuối cùng nó phải lấy thẻ căn cước ra, ta mới x·á·c nh·ậ·n nó là con gái thật. Ha ha ha... Lúc đó ta x·ấ·u hổ muốn chớt, chỉ muốn độn thổ. Sau đó ta phải xin lỗi nó..."
"Từ đó về sau, coi như hai ta quen biết nhau... Có lẽ là không đ·á·n·h nhau thì không quen biết. Từ đó về sau... hai ta coi như quen nhau, rồi đi qua đi lại thành thân quen. Sau đó thành bạn tốt."
Đương nhiên, phía sau còn nhiều chi tiết, nhưng không ấn tượng bằng chuyện này.
"Lão c·ô·ng..."
"Nếu như ngay từ đầu con gái ta ăn mặc xinh đẹp như vậy... vậy ông có t·h·í·c·h nó không?"
Dương Tuyết vừa nói vừa x·ấ·u hổ cười.
Trong đôi mắt lại lộ ra một tia "may mắn".
Bạn cần đăng nhập để bình luận