A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 86: Dù sao chết không thừa nhận liền tốt

Chương 86: Dù sao c·h·ết không thừa nh·ậ·n là được
Bây giờ hai người thành bạn tốt, khuê m·ậ·t tốt, Tu Bình Bình lòng đề phòng tự nhiên cũng dần dần buông xuống. Rất nhanh, hai người liền cùng nhau đi tắm rửa rồi đi ngủ.......
“Tư Tư......”
Bên này, Tô Dương và Dương Tuyết sớm đã ôm nhau ở cùng một chỗ. Rất rõ ràng là có tiết tấu “hết ngày dài lại đêm thâu”!
“Lão c·ô·ng, ta làm sao nghe được Dương Hạ cùng tiểu cô nương Bình Bình ở cùng một phòng?”
“Đúng vậy a......Ta hình như cũng nghe thấy.”
Tiếng bước chân và tiếng nói của Dương Hạ bên ngoài, tự nhiên là bị hai người trong phòng nghe được.
“Hai người chen một g·i·ư·ờ·n·g......Như vậy có quen không?”
Dương Tuyết có chút không hiểu nhìn Tô Dương, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Hai chúng ta chẳng phải cũng ở tr·ê·n một chiếc g·i·ư·ờ·n·g đấy sao? Hơn nữa còn càng chen càng dễ chịu......”
“Tiểu bảo bối.....ngươi thật nghịch ngợm.”
Nghe Tô Dương nói, nàng nhịn không được bật cười.
“Hai chúng ta là vợ chồng......Việc đó có thể giống nhau sao? Ta mà ngủ tr·ê·n một g·i·ư·ờ·n·g với bạn nữ, khẳng định sẽ cảm thấy không quen.”
“Ừ, đúng vậy, ta cũng vậy......”
Tô Dương cũng cười nhẹ biểu thị đồng ý. Nếu mà ngủ tr·ê·n một g·i·ư·ờ·n·g với nam, lỡ đâu trong mơ vạn nhất nh·ậ·n lầm người, làm ra chuyện gì đó không thể miêu tả......Vậy tỉnh dậy chẳng phải buồn n·ô·n?! Cho dù không buồn n·ô·n, chẳng phải khó chịu hơn rất nhiều?!
“Thật muốn không rõ.......”
“Không sao, nghĩ mãi không ra thì ta không nghĩ nữa, chuyện của đám trẻ cứ để các nàng tự nhiên đi......Đến đây lão bà......”
Tô Dương đưa tay ra, lại ôm c·h·ặ·t Dương Tuyết. Về phần chuyện trước đó Dương Hạ nói hai người động tĩnh có hơi lớn......Hắn vẫn không định nói. Dù sao sau này chú ý một chút là được. Nếu nói với Dương Tuyết, nàng nhất định sẽ ngượng ngùng! Với lại cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt của hai người......
“Tiểu bảo bối, xem ta thu thập ngươi thế nào......Không ngờ tinh lực của ngươi tốt như vậy, tỷ tỷ rất t·h·í·c·h......”
Cảm nh·ậ·n được sự thay đổi của Tô Dương, Dương Tuyết tự nhiên cũng không chịu yếu thế.......
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương bị chuông báo điện thoại di động đánh thức. Về phần âm thanh "lốp bốp, bĩu nha....." mà Dương Hạ p·h·át ra trước đó, dường như đã biến m·ấ·t một cách kỳ diệu. Liên tục hai ngày nay đều không xuất hiện. Xem ra rất có thể là vì Tu Bình Bình. Có lẽ Dương Hạ muốn dựng nên hình tượng tốt trước mặt nàng. Không ngờ tiểu cô nương này còn có c·ô·ng năng giảm thanh!
Đợi Tô Dương đứng dậy rửa mặt xong, Dương Tuyết đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Hửm? Hai nha đầu kia đâu?”
Ra khỏi cửa phòng, cả phòng kh·á·c·h lẫn phòng ăn đều không thấy bóng dáng của Dương Hạ và Tu Bình Bình.
“Còn chưa dậy......”
Dương Tuyết từ phòng bếp đi ra, ôn nhu nhìn Tô Dương, khẽ chu miệng nhỏ, rồi lén gửi cho hắn một nụ hôn gió. Sau đó liền cười đi đến trước cửa phòng Dương Hạ.
“Cốc cốc cốc......Dậy đi Tiểu Hạ Bình Bình, ăn sáng......”
“Biết rồi mẹ, con dậy ngay đây.”
Rất nhanh, trong phòng Dương Hạ liền vọng ra giọng nói của nàng.......
“Tỷ muội, tớ nhớ tối qua mặc đồ ngủ đi ngủ mà?”
“Đúng vậy Bình Bình, tớ cũng nhớ tớ có mặc......”
Dương Hạ ngơ ngác gãi đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu.
“Vậy sao chúng ta lại t·r·ầ·n t·r·u·ồ·n·g thế này......”
“Tớ cũng không biết nữa? Thật kỳ lạ......Oa, Bình Bình, chỗ này của cậu......tớ thật hâm mộ đó.”
"Sao? Thấy tự ti à......"
“......”
Hai người cười đùa vài câu rồi nhanh chóng rời g·i·ư·ờ·n·g. Về phần tại sao cả hai lại biến thành t·r·ố·ng trơn......Dù sao cũng nói là không biết. Chỉ là trong lòng Dương Hạ......Đã sớm đắc ý sảng k·h·o·á·i! Loại chuyện lén lút này, chỉ có thể làm khi Tu Bình Bình ngủ s·a·y. Tỉnh lại thì c·hết cũng không thừa nh·ậ·n là xong. Dù sao cũng không để lại dấu vết hay bằng chứng gì nên Tu Bình Bình cũng không để ý lắm.
Không bao lâu......Bốn người đã ngồi vây quanh cùng nhau, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng ngon lành.
“Tiểu Hạ, tối qua con không ngủ ngon sao? Sao cứ ngáp thế?”
Thấy con gái thỉnh thoảng lại đ·á·n·h một cái ngáp, Dương Tuyết không khỏi khẽ nhíu mày. Bạn tốt ngủ chung một chỗ, chắc chắn là trò chuyện đến nửa đêm, như vậy thì ngủ không ngon rồi!
“A a, con đang nghĩ về chuyện lãnh đạo phân công cho con vào ban ngày......Nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ muộn, không sao đâu mẹ. Đến c·ô·ng ty rồi, con sẽ nhờ chú cùng con nghiên cứu một chút......”
Dương Hạ ngượng ngùng cười, vội cúi đầu ăn cơm. Sự thật về chuyện này......thì không tiện nói ra.
“Ừ, dù công việc có nhiều đến đâu, cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa? Dù sao ban ngày con còn phải làm việc, học tập nữa......”
Dương Tuyết nhìn con gái rồi khẽ gật đầu. Sau đó nàng lại quay đầu nhìn Tô Dương, ánh mắt bất giác lộ ra một tia ngượng ngùng. Thật ra tối qua hai người bọn họ ngủ cũng không sớm, không cẩn t·h·ậ·n lại giày vò đến gần 12 giờ.
“Dì, sau này chúng con sẽ đi ngủ sớm hơn ......”
Tu Bình Bình thấy Dương Hạ bị p·h·ê bình nên vội vàng giải vây cho nàng. Dù sao cũng là chị em tốt, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.
“Ừ, Bình Bình ngoan thật......”
Dương Tuyết mỉm cười, rồi không nói gì nữa.......
Ăn sáng xong.
Dương Hạ và Tu Bình Bình lái chiếc xe tăng 300 kia đi trước. Sau đó, Tô Dương đợi Dương Tuyết dọn dẹp bát đũa xong, hai người lái chiếc bảo mã X7 kia rồi cũng rời đi.
“Lão c·ô·ng, hai ngày nữa em phải đi c·ô·ng tác một chuyến, anh và tỷ tỷ đi cùng em chứ?”
“Đương nhiên rồi, anh là bí thư th·i·ê·n t·h·i·ê·p của bà xã mà, chẳng những ban đêm muốn th·i·ê·n t·h·i·ê·p, ban ngày cũng phải th·i·ê·n t·h·i·ê·p......”
Tô Dương vừa lái xe, vừa cười nói. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng sắc mặt Dương Tuyết x·á·c thực ngày càng tốt hơn. Thật sự rất rạng rỡ! Bà lão này, chẳng những xinh đẹp, mà sắc mặt lại vô cùng tốt! Thật sự là không muốn xa rời một khắc nào!
“Ngoan, bà xã thật sự càng ngày càng t·h·í·c·h em rồi nha......”
Vừa nói, Dương Tuyết vừa đưa tay nhéo một cái vào l·ồ·n·g n·g·ự·c Tô Dương. Chàng trai này......Thật sự tinh lực dồi dào! Thật sự quá hấp dẫn người!
“Vậy tiểu bí thư của em cũng đi cùng sao?”
Thật ra Tô Dương chỉ giỏi th·i·ê·n t·h·i·ê·p, chứ không hiểu làm bí thư như thế nào. Đối với hộ kh·á·c·h và nghiệp vụ thì lại càng không biết gì.
“Ừ, cứ để cô ấy đi, rất nhiều việc đều do một tay cô ấy sắp xếp......Không sao đâu cưng, em không cần lo lắng gì cả.”
Dương Tuyết nghiêng người nhìn Tô Dương, tr·ê·n mặt lộ vẻ vui sướng khôn tả. Đã nhiều năm như vậy......Cuối cùng cũng đợi được hắn! Cảm giác có đàn ông yêu thương thật tuyệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận