A Di Lớn Hơn Ta 18 Tuổi

Chương 406: nhìn lão ba tại cà phê của ngươi bên trong thêm quả ớt!

Chương 406: Nhìn lão ba bỏ ớt vào cà phê của ngươi!
"Đinh linh linh..." Hai người đang trò chuyện thì điện thoại di động của Dương Hạ vang lên.
Cầm lên xem, thì ra là nãi nãi gọi điện thoại tới.
"Alo? Nãi nãi."
"Hạ Hạ, con và ba đã tan học về chưa?"
"Nãi nãi, con muốn cùng ba cùng về công ty ạ, buổi chiều con còn có một hội nghị."
"Hạ Hạ ngoan, con và ba về đi, nãi nãi nấu cơm xong sớm rồi, mụ mụ con cũng về rồi."
"A a, được ạ nãi nãi, con nói với ba một tiếng."
Nói xong, Dương Hạ quay đầu nhìn Tô Dương, sau đó nói: "Ba, nãi nãi nấu cơm trưa xong rồi, bảo chúng ta về ăn đó."
"Ừ, biết rồi."
Tô Dương gật đầu, sau đó đi về hướng nhà...
"Tô Dương, buổi chiều bạn học thời đại học của em muốn qua một chuyến, đến lúc đó anh gặp cô ấy nhé?"
Lúc ăn cơm, Dương Tuyết quay đầu nhìn Tô Dương, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
"A nha..."
"Có phải là cô bạn học tên Chu Tử Nhược của em không?"
"Đúng đó, không sai."
"Cô ấy ba giờ chiều tới công ty, em nói chuyện với cô ấy trước đã, đợi đến lúc đó em gọi anh."
"Được rồi lão bà, không thành vấn đề."
Tô Dương gật đầu, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Ta đi!
Đồng học của Dương Tuyết thật sự muốn đến à!
Cái này cái này...thật là quá tốt rồi!
Nếu như nàng có thể đến giúp Dương Tuyết phụ trách tuyến nghiệp vụ nữ trang, vậy thì lượng c·ô·ng việc của lão bà sẽ giảm bớt rất nhiều!
Như vậy, thời gian vui vẻ thanh nhàn của hắn và Dương Tuyết sẽ đến!
Nữ trang là tuyến nghiệp vụ lớn nhất, nhất định phải có người có năng lực mạnh tới làm tổng quản lý mới được!
Về phần những thứ khác, ví dụ như nam trang, đều làm tương đối nhỏ, sự tình cũng tương đối ít.
Nội bộ c·ô·ng ty liền có thể tìm được người phụ trách nghiệp vụ tuyến t·h·í·c·h hợp.
"Hạ Hạ, mau uống cái này đi, tốt cho con gái...ngoan."
"Nãi nãi, bây giờ không cần đâu ạ? Con uống hết thì lớn nhanh lắm...vóc người này, con cảm giác sắp vượt qua mụ mụ rồi."
Nhìn nãi nãi thúc mình uống canh hầm chuyên cho mình, Dương Hạ không khỏi có chút ngại ngùng.
"Ngoan, còn phải uống nữa, bây giờ cháu so với mụ mụ còn kém nhiều lắm, uống thêm một năm nữa, là gần bằng đó."
Nãi nãi cười khoát tay, thúc giục Dương Hạ tiếp tục uống.
"Được rồi được rồi..."
Dương Hạ bất đắc dĩ cười cười, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cả nhà ăn uống trò chuyện, rất nhanh đã ăn xong bữa trưa.
Dương Hạ sốt ruột trở về chuẩn bị tài liệu hội nghị, ăn cơm xong liền đến c·ô·ng ty.
Nãi nãi và gia gia thì mang th·e·o Đông Đông trực tiếp về chỗ ở của họ.
Thời gian không dài...
Trong nhà cũng chỉ còn lại Tô Dương và Dương Tuyết.
"Lão c·ô·ng, lão bà có chuyện muốn tìm anh."
Dương Tuyết cười ngoắc ngón trỏ với Tô Dương, l·i·ế·m môi một cái, sau đó cười tươi đi về phía phòng ngủ.
Thần tình kia, động tác kia...Khiến Tô Dương trong nháy mắt cảm thấy tâm thần có chút không được bình thường.
Mị lực này, thật sự là quá cường đại!
"Tốt!"
Tô Dương ngẩn ngơ lắc đầu, tranh thủ thời gian chạy theo vào phòng ngủ.
Hai phút sau...
Hai người liền ôm nhau nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g lớn.
"Lão c·ô·ng, ôm em...em muốn ngủ một lát, buổi chiều em muốn cùng bạn học em tâm sự."
"Ừ..."
"Bất quá, nói chuyện phiếm với bạn học mà cũng phải để ý nhiều như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, em muốn nghỉ ngơi một chút, để trạng thái tinh thần đạt tới tốt nhất. Dù sao bạn học này là cao thủ, mà lại cũng là đại mỹ nữ...cũng không thể để cô ấy cảm thấy lão bà trạng thái không tốt chứ?"
Tô Dương điều chỉnh tư thế, ôm lão bà thật sâu vào trong n·g·ự·c.
Dương Tuyết cũng điều chỉnh tư thế, để mình ngủ thoải mái hơn.
"Được thôi lão bà...thế nhưng vừa rồi em cố ý trêu chọc anh, anh còn tưởng..."
"Phốc phốc..."
"Đợi buổi tối có được không? Ngoan, lão c·ô·ng, nghe lời..."
"Được thôi lão bà, em nói đó, ban đêm em không được nói không tính toán gì hết."
"Ừ, nhất định chắc chắn, xem đến lúc đó lão bà thu thập anh thế nào!"
"Được ạ..."
Hai giờ chiều.
Hai người đúng giờ bị chuông báo thức đ·á·n·h thức.
Sau khi thu dọn một phen, rất nhanh lái xe đến c·ô·ng ty.
Không lâu sau, xe dừng ở dưới lầu công ty.
"Lão c·ô·ng, em lên lầu trước, đợi em nói chuyện với bạn học không sai biệt lắm thì em gọi anh, cho anh xem đại mỹ nữ."
"Được, ha ha ha..."
Nói xong, Dương Tuyết nhanh chân đi vào cao ốc.
Tô Dương thì đỗ xe xong mới không nhanh không chậm đi vào...
Đến phòng làm việc, trước pha cho mình một ly cà phê, vừa uống vừa đắc ý mặc sức tưởng tượng cuộc s·ố·n·g tốt đẹp sau này.
Ban đầu, c·ô·ng ty lập nghiệp bằng việc kinh doanh nữ trang.
Qua nhiều năm như vậy, khối nghiệp vụ nữ trang này là lớn nhất.
Tinh lực chủ yếu của Dương Tuyết đều dồn vào khối nghiệp vụ này.
Hiện tại muốn từng bước chia nhỏ từng tuyến nghiệp vụ ra, vậy thì khối nữ trang là lớn nhất.
Dương Tuyết cũng muốn tự mình quản lý tuyến nghiệp vụ này, nhưng vừa hay p·h·át hiện bạn học cũ tái xuất, liền lập tức nghĩ đến việc lôi kéo nàng vào.
Người này là cao thủ, nếu đến làm về nữ trang, đoán chừng rất nhanh có thể mở rộng số lượng nghiệp vụ của c·ô·ng ty.
Nàng đã đi qua rất nhiều con đường và khách hàng, ở một mức độ nào đó cũng có thể tái sử dụng.
Như vậy...tốc độ p·h·át triển của c·ô·ng ty, chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới!
"Đông đông đông..."
Tô Dương đang suy nghĩ miên man thì cửa văn phòng bị gõ.
Sau đó Dương Hạ đẩy cửa đi vào.
"Hả? Nha đầu, sao con cũng tới?"
"Gọi con là Dương Tổng."
"Ha ha, được rồi Dương Tổng, xin hỏi Dương Tổng vì sao cũng tới?"
"Con họp xong, muốn cùng Tô Bí Thư tâm sự."
Dương Hạ cười, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Tô Dương.
"Dương Tổng, muốn uống trà hay cà phê?"
"Cà phê đi, t·h·iếu đường, cảm ơn Tô Bí Thư, ha ha ha..."
"Được rồi Dương Tổng!"
Tô Dương cười gật đầu, sau đó đứng dậy đi pha cà phê cho Dương Hạ.
"Tô Bí Thư, đợi sau này con làm tổng giám đốc, nếu ba t·h·i·ê·n t·h·i·ê·n nghe lời con như vậy...ha ha ha, nghĩ thôi đã thấy đặc biệt thú vị."
"Ách..."
Tô Dương nghe vậy, không nói nên lời.
Con bé thối này, để lão ba hầu hạ con, con còn vui vẻ như vậy?
"Thật là một nha đầu ngốc, bất quá...con phải trả lương cao cho ba mới được."
"Ha ha ha..."
"Không thành vấn đề, dù sao công ty cũng là của chúng ta, muốn bao nhiêu tiền lương, Dương Tổng đây sẽ trả cho ba!"
Dương Hạ nói, vui vẻ cười ha hả.
"Ha ha, được, ta làm bí thư đồng ý."
"Này nha đầu, cà phê xong rồi."
"Gọi con là Dương Tổng."
"Được rồi được rồi, Dương Tổng, mời uống cà phê."
Tô Dương cười, đặt cà phê lên bàn, đưa tay véo mũi Dương Hạ.
Cũng dám đem lão ba ra làm trò cười, coi chừng lão ba bỏ ớt vào cà phê của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận