Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 93: Chụp bụng bên trên (length: 8317)

Người bán hàng nghe xong, một mặt ngơ ngác, cái gì mà loạn cả lên thế này.
Cái gì mà không là lão già đến, cũng là cô nàng?
Trần Đại Liễu cũng mặc kệ người bán hàng nghi hoặc, hắn đã nhanh chân đuổi kịp Bạch Hi, đang cùng nàng lên lầu hai đi dạo.
Bạch Hi cũng không phải không nghe thấy người bán hàng đang dò hỏi Trần Đại Liễu, nhưng nàng không thèm để ý, dù sao Tiểu Liễu đang rất cao hứng, cứ để hắn tùy ý đi.
Đoán chừng là sắp đến Tết Nguyên đán, nhà nhà có điều kiện, đều sẽ nhân dịp này mà mua vải may quần áo các thứ, cho nên lầu hai người cũng không ít hơn lầu một.
Chậc chậc chậc, Bạch Hi vừa xem vừa thầm kinh ngạc trong lòng.
Giờ lương tháng được bao nhiêu đâu, đi một vòng, nàng cũng đã biết sơ tình hình lương bổng rồi.
Làm tạm thời thì một tháng mười hai đồng năm hào, học việc thì mười sáu đồng năm hào, làm chính thức là hai mươi hai đồng, còn có hai mươi tám đồng một tháng, không cùng biên chế và chức vị, lương cũng khác nhau.
Dù lương tháng có bốn mươi mấy đồng, còn phải nuôi cả gia đình, ai nỡ tiêu nhiều tiền mua một bộ quần áo cơ chứ.
Mà chỉ là đồ may sẵn, cũng đâu phải thêu bằng vàng bằng bạc, sao mà thu những mười tám đồng năm hào, mấu chốt còn cần chín thước vải phiếu, tiền của nàng, mua hai ba bộ đồ may sẵn chẳng vấn đề gì, mấu chốt là không có vải phiếu.
Còn nữa, không phải là một cái quần sao, có chống nước chống cháy gì đâu, mà mặt dày lấy hai mươi sáu đồng tám hào, đây còn chưa tính, còn cần mười hai tấm công nghiệp khoán.
Một chiếc áo khoác lông cừu, người bán hàng cao hứng bừng bừng khoe là hàng phân phối từ tỉnh về, gì mà cả thành phố được năm chiếc, huyện Bạch Châu có hai chiếc, cũng không cho người ta sờ vào.
Bạch Hi vừa nhìn giá, hơn tám mươi đồng, hai mươi tờ công nghiệp khoán.
Cái áo khoác này là có trận pháp lọc giống tiên y để giúp luyện công sao?
Mà lại còn dám bán đắt thế!
Bạch Hi bĩu môi, quay đầu liếc Trần Đại Liễu một cái, không cần hỏi, nàng cũng biết, hai thứ đó hắn không có.
Nhìn đến giày dép, một đôi giày da ít nhất cũng mười tám đồng, có đôi tận hai mấy đồng, còn phải có giày phiếu và công nghiệp khoán, Bạch Hi nghe người bán hàng đắc ý giới thiệu với khách mà không khỏi hơi khó hiểu.
Bạch Hi lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Chẳng trách, đừng nói người trong thôn, mà ngay cả trong huyện, không ít người cũng đều mặc quần áo vá.
Trần Đại Liễu đi theo, thấy Bạch Hi chỗ này nghe một chút, chỗ kia xem một chút, thỉnh thoảng hỏi giá, rồi lại lắc đầu, trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy, hắn đã đem vải phiếu có thể gom được mang hết, nhưng mới được có sáu thước, ngoài ra, công nghiệp khoán và giày phiếu hắn không có.
Rốt cuộc vẫn là không có năng lực, làm cô nàng phải chịu thiệt thòi.
Sang năm nếu thu hoạch tốt, nhất định phải mua cho cô nàng hai bộ quần áo thật đẹp, còn mua một đôi giày da nhỏ màu đỏ, mang còn đẹp hơn cả người thành phố.
Có vẻ như thấy Trần Đại Liễu im lặng hơi lạ, Bạch Hi quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Trần Đại Liễu đang nhìn những món đồ trong quầy, mắt đầy vẻ thèm khát, nghĩ lại từ lúc vào bách hóa đến giờ, toàn là nàng mua đồ, vì vậy liền hỏi: "Tiểu Liễu, ngươi không muốn mua gì sao?"
Trần Đại Liễu nghe vậy lắc đầu, bàn bạc nói: "Cô nàng, hay là cô nàng mua chút vải về may quần áo đi?"
Bạch Hi không chút do dự từ chối: "Không cần, đồ mùa đông của ta chuẩn bị xong cả rồi, cũng không thiếu quần áo mặc, không cần mua."
Thiên giới ai mà không biết Bạch Hi thích chưng diện đồ đẹp, nhưng nàng bây giờ thì... Hôm qua Bạch Hi còn cảm thấy mình rất có tiền, ai ngờ vào bách hóa huyện xong, lập tức cảm thấy mình là kẻ nghèo hèn chẳng mua được gì.
Công nghiệp khoán phải là người có việc có lương mới có, khó trách người thành phố ai cũng nghĩ dân quê là nhà quê, rốt cuộc không có công nghiệp khoán thì coi như là người không có việc, không có việc thì nhiều đồ chẳng mua được.
Vô thức sờ chiếc túi càn khôn trong ngực, Bạch Hi lại không khỏi thở dài trong lòng, thật là thảm nha!
Trần Đại Liễu vừa thấy vẻ mặt Bạch Hi thoáng hiện vẻ buồn bã và thất vọng, liền vội mở miệng: "Cô nàng, ta có vải phiếu, những sáu thước cơ đấy, có thể cho cô nàng mua vải, về tìm thẩm tử may giỏi nhất trong thôn may cho cô nàng một bộ quần áo mới, cô nàng thấy thế nào?"
Bạch Hi nghe vậy, mắt liền sáng lên, rồi nghĩ đến điều gì đó, lại lắc đầu: "Không cần, những loại vải này cũ quá rồi, ta không thích, khi nào thấy loại nào đẹp thì lại tính sau."
Quần áo của nàng so với người trong thôn, dù là lớn hay nhỏ đều không ai nhiều bằng nàng, mà lại còn đẹp hơn, nói đi thì nói lại, người trong thôn đã giúp nàng làm đồ mùa đông hết rồi, còn mua vải làm gì nữa.
Nàng đâu phải bé năm tuổi, đâu có biết hoàn cảnh trong thôn.
Những người đó đối với nàng rất tốt, muốn hiếu kính nàng, nhưng Bạch Hi cũng không thể không biết điều được.
"Cô nàng, ta có vải phiếu, cô nàng..." Trần Đại Liễu còn muốn khuyên tiếp.
Hắn cũng đâu phải không thấy cô nàng muốn mua, cô nàng chắc chắn là sợ hắn không có phiếu sẽ khó xử.
Bạch Hi giơ tay, cắt ngang lời hắn.
"Tiểu Liễu à, ta mới hỏi rồi, đồ trong bách hóa đều đắt cả, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ mua cho mọi người trong thôn mỗi người một bộ." Dù không mua đồ may sẵn được, cũng mua vải về để người trong thôn tự may đồ mới mà mặc.
Giọng nói nũng nịu, khuôn mặt nhỏ kiêu căng tràn đầy vẻ nghiêm túc, lời của Bạch Hi khiến Trần Đại Liễu ngơ ngác một lúc.
Một giây sau, hốc mắt Trần Đại Liễu đỏ hoe, liên tục gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cô nàng, cô nàng đừng nói thế, cô nàng có lòng đó thôi là mọi người vui lắm rồi, mọi người không muốn cô nàng vất vả, chỉ cần cô nàng vui vẻ, mọi người là thỏa mãn rồi."
Lời này, người khác không tin, nhưng Trần Đại Liễu sẽ không không tin, hoặc có thể nói, bất kỳ ai ở thôn Ngưu La nghe thấy cũng đều sẽ tin chắc chắn không chút nghi ngờ.
Bạch Hi vừa thấy Trần Đại Liễu như vậy, liền bước lên hai bước, vỗ vỗ bụng hắn, an ủi: "Thôi được rồi, to đầu rồi mà có tí chuyện là lại khóc nhè."
"Để người trong thôn biết thì sẽ cười cho đấy, sau này ngươi làm thôn trưởng thế nào nữa."
Nàng vốn định vỗ vai, nhưng nhất thời quên mình đang là thân hình trẻ con, chiều cao thấp quá, bàn tay mới chạm đến bụng Trần Đại Liễu, tuy Bạch Hi ngưng lại không biểu lộ gì, nhưng cũng có chút ngượng.
"Ai, ai, cô nàng, ta không có khóc, ta đây là đang vui, ta vui lắm nên mới vậy..." Trần Đại Liễu vừa ngại ngùng nói, vừa liên tục lau khóe mắt.
Bây giờ hắn mới nhớ ra, cô nàng vừa nãy hỏi toàn là kiểu dáng quần áo của người lớn, cô nàng lúc nào cũng nghĩ đến bọn họ.
Người đi ngang qua hai người cũng nghe được cuộc đối thoại của Bạch Hi và Trần Đại Liễu, có chút kỳ quái quay đầu lại nhìn hai người, trong mắt đầy vẻ khó hiểu và nghi ngờ, hai người này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Nhưng mà thấy nha đầu nhỏ trắng trẻo tròn trịa, trông cũng xinh xắn, đôi mắt thì trong veo, không giống người đầu óc có vấn đề. Có người thầm nghĩ vậy một chút, rồi cũng ngẫm ra, à phải rồi, con bé là con nít, biết gì đâu, đồng ngôn vô kỵ mà thôi.
- Ta từng dùng mặt nạ hơi nước rồi, nhưng có vẻ không hiệu quả với ta, mắt ta dễ mỏi, còn đặc biệt nhạy với mùi khói dầu, đúng là...yếu ớt?
Nói chung, ta cảm thấy mình rất thảm.
Sắp hết năm rồi, đến lúc đó vừa hay dưỡng đôi mắt đẹp.
Các tình yêu nhỏ, hôm nay ngủ ngon nha.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận