Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 490: Hung hăng giáo huấn (length: 8219)

Vương Lôi đứng sau lưng nàng không xa, nghe xong những lời này liền thấy khó chịu ngay.
"Nịnh nọt cái gì chứ, bác Chu đã làm cho thôn biết bao nhiêu việc, mọi người đều rõ như ban ngày, ngươi sao lại có ý so sánh mình với bác Chu, ngươi mặt dày còn hơn tường thành chắc?"
Lưu Lan nghe tiếng quay lại, thấy là Vương Lôi, giận không để đâu cho hết: "Ngươi nói ai đấy, ta có nói chuyện với ngươi đâu, tự dưng xía vào làm gì!"
"Ta thèm nói chuyện với ngươi chắc, ngươi cũng biết điều đi, xem lại mình thế nào đi? Suốt ngày kiếm chuyện gây sự, làm cái gì cũng không ra gì, ăn thì chẳng thiếu cái gì. Nếu ngươi đi thì ta dám chắc, dân làng sẽ đốt pháo ăn mừng."
Vương Lệ Quyên nghe Vương Lôi nói vậy, thầm gật đầu trong lòng, đúng là không có tự biết mình chút nào!
Bị Vương Lôi không nể nang gì mắng cho một trận, Lưu Lan tức điên lên ngay: "Ngươi hay nhỉ, đừng tưởng làm kế toán cho thôn là hơn người nhé? Cũng từ thành phố xuống đây, ngươi coi mình là người Ngưu La thôn à, ngươi không giúp bọn ta người thành phố đã đành, lại còn đâm sau lưng, nói mát nữa chứ."
"Ta làm kế toán cho thôn không hề thấy mình kém cỏi, đây là công việc của ta, lại không ăn không ngồi rồi, ta có gì mà không hay ý tứ. Người thấy kém cỏi phải là ngươi mới đúng, xuống nông thôn rồi mà còn làm ra vẻ tiểu thư không làm được cái gì vậy?"
Vương Lôi: "Ngày nào trong thôn cũng chỉ có ngươi lắm chuyện, ngươi cũng nên nghĩ xem, mọi người cùng nhau xuống nông thôn, ngay cả mấy người ở thôn bên kia đều được sắp xếp công việc rồi, sao có mỗi ngươi là không? Ngươi cứ việc chảnh chọe đi, đến lúc ở thôn không sống được nữa thì ta xem ngươi thế nào!"
Lưu Lan: "Ngươi đang nói cái gì đấy, ngươi đang nói cái gì đấy..."
"Ta nói ngươi đó! Cả ngày lẩn thẩn, có làm được việc gì cho ra hồn không? Cứ tưởng mình là tiểu thư à, không xem lại mình làm được cái gì cho thôn mà còn muốn có chỗ tốt."
"Vương Lôi, ngươi đừng để ta xé xác!"
"Ngươi ngon nhào vô, ta sợ ngươi chắc!" Vương Lôi nghe xong, xắn tay áo lên liền.
Đùa thôi, nàng dù sao cũng làm bên tài vụ quen biết không ít người rồi, chứ đâu phải là cô bé mới tốt nghiệp xuống nông thôn, chưa có kinh nghiệm gì đâu.
Vương Lệ Quyên cùng mọi người thấy sắp đánh nhau, vội vàng chạy lên can ngăn.
Vương Lôi cũng lười so đo với Lưu Lan, hừ một tiếng, bị Lý Điềm Quả kéo đi.
Trần Đại Liễu về sau biết chuyện Vương Lôi và Lưu Lan cãi nhau suýt đánh nhau, liền gọi hai người lên mắng cho một trận, còn phạt mỗi người hai đồng.
"Tôi không phục, dựa vào cái gì mà phạt tiền tôi chứ!" Lưu Lan nghe vậy liền không chịu.
"Không phục thì cút đi!" Trần Đại Liễu giận dữ quát lại: "Ta đã nói rồi, không ai được cãi nhau đánh nhau ở thôn này, muốn đánh thì ra ngoài kia đánh, đừng làm xấu mặt thôn."
Nếu không quản tốt, thì mấy trăm thanh niên trí thức mới đến sẽ học theo mất!
Vương Lôi thì sảng khoái nộp phạt, dù hai đồng không ít, cũng thấy đau ví, nhưng mà tiền thưởng của thôn phát cho nàng đâu có ít, năm đồng mười đồng chứ ít sao, phạt tiền này là đáng.
Lưu Lan tuy không phục, nhưng chẳng có cách nào, không nộp thì không xong, thôn mà trừ điểm công của nàng, không đổi được lương thực mà ăn thì chết đói.
Sắp đến cuối năm rồi, đúng lúc bán rượu.
Sau khi thưởng thức rượu nho Ngưu La thôn xong, bộ phận thu mua cũng không khách khí, mua ngay ba nghìn cân rượu nho của Ngưu La thôn.
Giá cao hơn cả dự kiến của Trần Đại Liễu, một đồng tám một cân, lên thành phố bán hai đồng một cân.
Vương Lôi với Lý Điềm Quả và những người khác đứng bên cạnh trong lòng nhẩm tính mà vui mừng khôn xiết.
Một đồng tám một cân, ba nghìn cân...
Thì ra là có ngay năm nghìn bốn trăm đồng chứ ít gì, quả nhiên cô nãi nãi lợi hại nhất, tiện tay làm chút rượu ra mà bán được mấy nghìn đồng.
Trong kho rượu còn ba vạn cân, coi như năm trước bán thế này thì số còn lại bán từ từ, cũng có một khoản thu nhập lớn đấy chứ.
Phòng tài vụ giờ không hề thấy xót tiền nữa, các nàng đều biết, cho dù cô nãi nãi có tiêu tiền quá tay, quay đầu vẫn có thể kiếm cho thôn nhiều hơn, kiểu kiếm nhiều hơn so với số chi ấy thì có là gì.
Nếu không phải sắp đến cuối năm, Vương Lôi thật muốn chạy qua chỗ cây to, hỏi xem Bạch Hi gần đây có dự định chi tiêu gì không.
Tuần cuối cùng của tháng, trước Tết một tuần thì thôn phát tiền cho bà con.
Vẫn dựa vào số sức lao động và tình hình đi làm mà phát tiền.
Nhà nhiều người thì có thể được hơn năm trăm đồng, nhà ít thì cũng được ba trăm đồng, trung bình thì khoảng năm trăm một nhà, tám mươi sáu hộ, lập tức đã phát ra bốn vạn ba nghìn đồng.
Nhận tiền xong, dân làng cười không khép miệng được, rối rít cảm ơn Bạch Hi.
"Cảm ơn cô nãi nãi."
"Cảm ơn cô nãi nãi~"
Giờ trong thôn vẫn còn người mặc đồ vá, nhưng đấy là đồ mặc đi làm đồng áng, không nỡ mặc đồ đẹp, chứ bình thường đi ra ngoài, ai cũng có hai ba bộ quần áo tử tế, trong nhà thì hũ gạo đầy ắp, gà vịt nuôi đầy sau vườn, trong túi thì có tiền, có nhà còn có xe đạp nữa.
Những cái này trước kia ở thôn ai dám mơ chứ.
Bây giờ có ngày tháng tốt đẹp này là do cô nãi nãi mang đến.
Hiện tại ngay cả người ở hương xã kia, nghe nói người ở Ngưu La thôn cũng đều tỏ thái độ tốt hơn hẳn, ai bảo Ngưu La thôn nộp thuế nhanh nhất chứ, ai bảo bọn họ tự xây thôn, cả trường học và bệnh viện đều xây rất đẹp.
Họ còn nghe nói có người là thanh niên trí thức bên hương xã, muốn xin chuyển sang Ngưu La thôn đấy, không được thì Hạ Tân thôn cũng được, đều là đại đội Ngưu La Sơn cả.
Nghe được tin này, người Ngưu La thôn đều tự hào lắm, thôn ta không phải muốn đến là được đâu nhé, phải qua khảo thí đấy, không có tài năng thì đừng hòng.
Thấy mọi người vui vẻ, Bạch Hi cũng rất vui.
Nghĩ lại cái hồi nàng vừa tới, đến thịt còn không có mà ăn nữa kìa, còn giờ thì sao...Không tồi, nàng muốn ăn thịt lúc nào cũng được, mà dân làng muốn ăn cũng không khó nữa rồi.
Dạo này Vương Lôi cũng bận túi bụi, thường xuyên thức đêm tính toán chi tiêu nên được thôn thưởng mười đồng, Trương Phúc Lai thời gian này cùng mấy thợ mộc làm bàn ghế gấp rút cho trường học cũng được thưởng mười đồng.
Nắm chặt mười đồng tiền trong tay, Trương Phúc Lai run hết cả người vì xúc động.
Mười đồng đấy, anh xuống nông thôn đã lâu, lần đầu được nhìn thấy tiền, ở cái thôn trước, đều là đổi công điểm lấy lương thực thôi, chứ đâu có tiền mà xài.
Đến Ngưu La thôn mới bao lâu, không những có công điểm mà còn có thưởng nữa, mười đồng tiền gần bằng lương của một tháng lao động thời vụ ở thành phố ấy chứ.
Những người khác ít nhiều cũng đều có thưởng, hoặc năm đồng, ba đồng hoặc hai đồng, Cao Chấn Quốc cũng có năm đồng, những thanh niên trí thức có công việc cụ thể thì đều có thưởng cả.
Thanh niên trí thức làm việc ở viện điều dưỡng mỗi người ba đồng, những người làm giáo viên dạy lũ trẻ cũng vậy, mỗi người ba đồng… Lưu Lan không có gì cả, mặc dù một nửa số người cũng không có thưởng, nhưng Lưu Lan biết chuyện này sau thì lại tức đến mất ngủ mấy ngày.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận