Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 248: Thác cô nãi nãi phúc (length: 8151)

Không ngờ tới, chuyện này lại thành ra có người tìm tới tận cửa muốn mua một lượng lớn vải bông, chẳng phải là giúp Trần chủ nhiệm giải quyết tình hình cấp bách sao.
Nghe nói là vải bố cotton thuần, Trần Đại Liễu liền nảy ý.
Vải bố cotton thuần nhẹ nhàng giữ ấm, mềm mại sát người, khả năng hút ẩm và thoáng khí cũng không tệ, cho dù dễ bị co rút, dễ nhăn cũng chẳng hề gì, trẻ con ở nông thôn, có quần áo mới để mặc là tốt rồi, chứ nào cần quần áo lúc nào cũng phải thẳng thớm.
Thấy Trần Đại Liễu im lặng, hình như đang do dự, Trần chủ nhiệm cũng hiểu, liền nói thêm.
"Còn có vải polyester, chỉ là đắt hơn thôi, loại vải này tuy đắt, nhưng dù giặt bao nhiêu lần, vẫn không thay đổi, may ra quần áo thế nào, mặc bao nhiêu lần cũng vẫn y như vậy. Người trong thành mua cũng không ít, nhưng hàng có lẽ không nhiều, nếu muốn thì tôi sẽ để dành lại một ít khi có hàng mới."
Trần Đại Liễu nhanh chóng hoàn hồn, hắn gượng cười một tiếng, nói: "Này, cũng là để bọn trẻ trong thôn có thêm quần áo ăn tết thôi, dân quê không có cầu kỳ nhiều, cứ vải cotton thuần là được rồi."
Trần chủ nhiệm nghe vậy, liền vui vẻ gật đầu đồng tình: "Vải cotton thuần bền, mặc cũng được mà dùng cũng được."
Hình như sợ Trần Đại Liễu đổi ý, Trần chủ nhiệm nhanh chóng gọi người mang ba bốn cây vải ra cho Trần Đại Liễu xem màu, sau khi đã chọn được, liền gọi kế toán mở phiếu, đích thân ông ta đo đạc kích thước.
Vải cotton thuần này đã tích cóp được gần nửa năm, vốn dĩ là hàng loại một, nhưng giờ cũng được bán thanh lý theo kiểu nội bộ.
Kế toán là người làm lâu năm, việc này cũng không có gì khó khăn, hỏi rõ cách bán, tay thoăn thoắt gảy bàn tính, bảo đảm cửa hàng bách hóa không bị lỗ, rất nhanh đã tính ra đơn giá.
Trần Đại Liễu tính toán nhẩm trong đầu, tuy nói cũng phải dùng phiếu mua vải, nhưng so với giá thị trường còn rẻ hơn ba thành, như vậy thì... Tính toán xong số lượng, nghe kế toán báo giá xong, Trần Đại Liễu trong lòng vô cùng vui sướng.
Vải cotton thuần khổ rộng ba thước, một thước giá năm hào, bọn trẻ con trong thôn cũng không cao lớn, một người may một bộ cũng dùng không bao nhiêu, mua nhiều, vải thừa có thể chia cho người khác.
Cơ hội tốt thế này, Trần Đại Liễu sao có thể bỏ qua, vừa hay bán được thịt hươu rừng lại thêm chút tiền, vì thế Trần Đại Liễu liền giống như một gã thổ hào phất lên trong chốc lát, mua cả vải loại một đã đành, ngay cả mấy tấm vải đầu thừa đuôi thẹo không cần phiếu mua cũng mua luôn.
Đừng xem vải đầu với vải đuôi màu sắc chẳng ra làm sao, thậm chí còn hơi nhạt màu hoặc đường chỉ bị lệch, nhưng rẻ chứ sao, mua về, có thể may thành bộ đồ mặc ở nhà thì tốt, không thì cũng có thể dùng làm đồ vá.
Quan trọng nhất là, vải đầu và vải đuôi đều có lợi cả, có ba hào một thước.
Chẳng qua Trần Đại Liễu cũng không muốn làm kẻ ngốc để người ta bắt chẹt, hắn vừa đau ví, vừa lầm bầm làu bàu không ngớt, ý muốn nói là đau lòng tiếc của, nhưng vì bọn trẻ trong thôn, cũng không còn cách nào khác...
Vốn dĩ đã là hàng thanh lý, bán cho ai mà chẳng được, Trần chủ nhiệm cũng muốn để cho Trần Đại Liễu được món hời, Trần Đại Liễu lại cũng không hề thiếu tiền.
Còn việc một trưởng bộ phận dệt của cửa hàng bách hóa huyện thành lại đi nịnh bợ một thôn trưởng thôn quê làm gì, là vì người thôn quê có lương có thịt đấy, hiện tại ở thành phố mua lương khó khăn như vậy, kết thêm một mối nhân duyên cũng là điều tốt, không phải sao.
Chủ yếu là, Trần chủ nhiệm nghe nói, khu phía nam đã bắt đầu thực hiện chế độ khoán hộ, tuy rằng không biết bao giờ sẽ áp dụng tới đây, nhưng thêm gấm vào hoa đâu bằng đưa than trong ngày tuyết rơi, kết giao sớm còn dễ nói chuyện hơn sau này.
Cho nên, ngay cả khi sau đó Trần Đại Liễu mua thêm vải lẻ và vải đuôi, Trần chủ nhiệm cũng biết phiếu mua vải của hắn không đủ, cũng cố tình gộp thêm mấy cây vải không cần phiếu vào để bán cùng cho Trần Đại Liễu.
Trần Đại Liễu nhìn tất cả, trong lòng vui vẻ, liên tục gật đầu, nói chuyện qua lại càng thêm thân thiết.
Chỉ là, đến khi Trần Đại Liễu đếm hết bảy trăm đồng tiền, thì đúng là xót của quá đi, không chỉ tay run, mà cả môi cũng run lên mấy lần.
Nhưng vừa nhìn thấy mấy cây vải đó, có vải hoa đỏ, có vải đen tuyền, cũng có vải xanh da trời, còn có mấy cây màu hồng phấn, màu hồng phấn lại hiếm, Trần Đại Liễu lại lập tức vui vẻ lên.
Cô nãi nãi nói, có thể mua bao nhiêu thì cứ mua, nhiều như vậy, nhất định sẽ còn dư không ít.
Xe bò đang ở sau sân của cửa hàng bách hóa, giao tiền xong, tự nhiên có người giúp khiêng lên xe bò.
Trần Đại Liễu cùng khoa trưởng, Trần chủ nhiệm lần nữa cảm tạ, sau đó liền đánh xe bò vội vàng trở về.
Vốn dĩ Trần Vệ Quốc còn muốn cùng thôn trưởng về, rốt cuộc một xe vải vóc thế này, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì coi như không hay.
Nhưng Trần Đại Liễu từ chối: "Không sao đâu, không cần lo, cháu cứ làm việc của mình, việc ta dặn cháu, đừng quên."
Trần Vệ Quốc gật đầu, rồi nhìn theo xe bò đi khuất.
Kỳ thật Trần Đại Liễu trong lòng cũng sợ hãi, nhưng đưa tay sờ vào món đồ trong ngực, đó là Bạch Hi đưa cho hắn để phòng thân, lòng hắn liền an tâm không ít.
Đồ Bạch Hi đưa cho Trần Đại Liễu cũng chỉ là mấy quả trứng thối, là do Bạch Hi lúc nhàn rỗi tiện tay làm ra, lớn bằng trứng chim bồ câu, ném xuống đất, vỡ ra sẽ tỏa ra một mùi thối nồng nặc, trong đó còn lẫn vị cay, vừa hắc vừa xốc.
Người thôn Ngưu La lâu nay ăn rau dại, có lẽ đã quen với mùi thối của trứng, nên uy lực của trứng thối đối với người Ngưu La thôn sẽ giảm đi hơn một nửa, đây cũng là lý do Trần Đại Liễu lần này dám một mình vào thành bán thịt hươu rừng để mua vải.
Trên đường về, Trần Đại Liễu vừa đánh xe bò, vừa hát vu vơ một điệu hát núi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại xe bò chất đầy vải vóc được cột cẩn thận, trong lòng vừa vui vừa xót.
Bảy trăm đồng đó.
Cô nãi nãi à, mới có bảy tuổi thôi mà đã lo lắng nhiều như vậy.
Nếu Bạch tổ tông còn tại, nhất định sẽ không để cô nãi nãi vất vả thế này.
Trên đường đi, Trần Đại Liễu đã muốn thử trứng thối Bạch Hi đưa, nhưng lại sợ thật sự có người ra cướp, cho đến khi trời sắp tối, Tiểu Hắc xuất hiện, hắn cả quãng đường không hề gặp phải nguy hiểm gì.
Thấy Tiểu Hắc, Trần Đại Liễu mới lôi bàn tay đang đặt trong ngực ra, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ơn trời, không đúng, nhờ cô nãi nãi phù hộ, cả đường về cũng không gặp phải nguy hiểm gì."
Thực ra, khi ra khỏi thành có kẻ cũng tính dở trò, nhưng con đường ra khỏi thành đó lại có hai viên công an vừa làm nhiệm vụ xong cùng đi sau xe bò của Trần Đại Liễu một đoạn, lại thấy tay Trần Đại Liễu luôn giấu trong ngực, ngực lại phồng lên, hình như đang giấu món đồ lợi hại gì đó.
Cũng không phải ai sinh ra đã có tâm địa xấu, chẳng qua cũng do nghèo khó quá thôi, vốn dĩ đói quá không còn nhiều sức, vừa thấy Trần Đại Liễu đẩy xe bò kia mạnh mẽ chắc chắn như vậy, cánh tay thường làm việc đồng áng cũng đầy cơ bắp, trông rất lực lưỡng khỏe mạnh, trong ngực lại có vẻ giấu đồ lợi hại, tự nhiên là không dám nảy ý đồ xấu.
Tiểu Hắc ngửi Trần Đại Liễu, rồi lại nhìn thấy trên xe bò có nhiều đồ như vậy, bèn quay đầu, đi trước dẫn đường.
Có Tiểu Hắc ở đó, Trần Đại Liễu không còn lo lắng gì nữa, lúc này mới có lòng dạ trêu ghẹo Tiểu Hắc, dù sao cũng toàn tự mình độc thoại, rốt cuộc Tiểu Hắc nói gì, hắn cũng không hiểu.
(Ta đã sửa đổi một chút chương trước, các bạn nhỏ nào đã xem rồi có thể refresh lại để xem, phạm vi thay đổi không lớn.) (Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận