Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 33: Chết sống không chịu (length: 7885)

"Cô nãi nãi cũng không có đi học nha."
Nghe nàng này nói vậy, người bên cạnh liền hùng hồn cãi lại: "Cô nãi nãi sao lại không biết chữ, kiến thức cấp hai là gì chứ, ngay cả cấp ba, cô nãi nãi cũng chẳng có gì lạ, các ngươi xem đám người học cấp hai cấp ba đó, họ biết tiếng thú vật không?!"
"Đúng đó, cô nãi nãi cái gì cũng biết!" Tiếng thú còn biết, những thứ khác thì có gì lạ.
"Mấy đứa nhóc các ngươi, đừng có học vài ba chữ là tưởng mình giỏi giang lắm rồi, ta nói cho các ngươi biết, sau này các ngươi có làm quan lớn, cũng vẫn là người của thôn Ngưu La, cái quy củ kính trọng người lớn ở thôn này, đến chết cũng không được quên."
"Đúng đó, cô nãi nãi chính là cô nãi nãi, là bậc trưởng bối, đừng có mà bắt nạt cô nãi nãi còn nhỏ tuổi."
"... Nếu để chúng ta biết các ngươi mà có chút gì không kính trọng với cô nãi nãi, coi chừng đó." Câu này là cha của thằng Lý nghiêm mặt nói với con mình.
Đương nhiên, những người khác cũng nhao nhao nghiêm túc dạy bảo con cái mình.
Vốn dĩ trên đường về, mọi người đều đang chuyện trò vui vẻ, chỉ chốc lát đã thành buổi giáo huấn con trẻ tập thể, mấy đứa thanh niên choai choai trai gái bị mắng không khỏi xấu hổ, mặt mũi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ có nói gì đâu, cũng có ai không kính trọng cô nãi nãi đâu.
Mấy đứa trẻ ở thôn Ngưu La học tiểu học đều học ở trường gần xã, đợi thi đậu cấp hai mới đến huyện học, một tuần về hai ngày, có khi cũng chẳng về.
Bây giờ đang là nghỉ hè, bất kể là học tiểu học ở xã hay là học cấp hai ở huyện đều về thôn, cũng là lúc vụ mùa giúp việc nhà kiếm công điểm.
Học ở xã thì còn đỡ, tuổi cũng không quá lớn, hơn nữa mấy thôn gần đây, ai chẳng biết quy tắc truyền đời ở thôn Ngưu La là gì, chẳng ai lại đi bàn tán quy tắc thủ cựu của thôn.
Nhưng đám mười mấy tuổi đang học ở huyện thì khác, mới tiếp thu tư tưởng mới, không thì cãi nhau đánh nhau với người, thì lại mang thắc mắc về nhà hỏi người lớn.
Đánh nhau với người là để bảo vệ quy tắc của thôn Ngưu La, người nhà tuy mắng trách nhưng lại khen chúng làm đúng.
Nhưng nếu thấy người ta nói có lý, về nhà nêu thắc mắc, thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn.
Kính trọng bậc trưởng bối là đạo hiếu, là có lương tâm, là chuyện hiển nhiên, cái gì tư tưởng phong kiến lạc hậu, cái gì cặn bã, đều là nói nhăng nói cuội.
Ở thôn Ngưu La, kính trọng bậc trưởng bối chính là quy tắc lớn nhất.
Không được nghi ngờ điều gì, càng không được cảm thấy không đúng.
Từ nhỏ đã được dạy như vậy rồi, dù trong thoáng chốc có thấy kỳ lạ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, chút băn khoăn đó cũng liền quăng ra sau đầu, ông bà cha mẹ đều kính cô nãi nãi vai vế cao, chúng có ý kiến chắc không muốn ăn đòn.
Nói đi nói lại, cũng không phải không có người mười mấy hai mươi tuổi bị người ba bốn mươi tuổi gọi là ông, là bác, là chú, là cô, là dì, đó là do vai vế lớn, biết làm sao.
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Đêm nay thôn Ngưu La hình như khác hẳn ngày thường, mọi người đều ăn cơm sớm, rồi sớm đóng cửa lên giường đi ngủ.
Đương nhiên, bên cạnh cửa, mép giường, đều để cuốc, liềm, rìu, dao chặt củi các loại, để phòng bất trắc.
Bạch Hi không thấy con linh hồ nhỏ dám lừa nàng, linh thú mới mở linh trí còn chưa quan trọng, đi theo bên cạnh nàng là muốn tìm chỗ dựa, cũng muốn có được chút lợi ích, để tiện tu luyện thành đạo, thêm nữa lại còn nhận nàng làm chủ, đương nhiên sẽ không có gì khác tâm.
Nhưng người thôn Ngưu La lại không nghĩ vậy.
Đừng thấy đồng ý cho Bạch Hi giữ lại con linh hồ nhỏ, con linh hồ nhỏ xem ra cũng nghe lời Bạch Hi, nhưng trong thôn vẫn cử mười mấy thanh niên trai tráng đến canh giữ ở gần cây nhà Bạch Hi.
Nhỡ đại lão hổ thật sự tìm đến, còn có thể phát hiện, báo cho thôn dân tránh nạn kịp thời.
Vốn còn nói để Trần Chiêu Đệ và Mã Liên Nhi cùng nhau ở bầu bạn với Bạch Hi mấy ngày, nhưng Bạch Hi không chịu, ai cũng không lay chuyển được, nên đành thôi.
Bạch Hi cũng biết người trong thôn không yên tâm vậy được, nên biết việc người ta cắt cử người canh phòng, nàng cũng chẳng nói gì.
Người canh phòng thỉnh thoảng sẽ đến xem cái lồng dưới cây nhà, xác nhận con linh hồ nhỏ vẫn ngoan ngoãn trong lồng, mới yên tâm đi tuần chỗ khác.
Mỗi lần như vậy, con linh hồ nhỏ lại nhướn mắt lên nhìn người ở dưới một cái, ánh mắt thoáng vẻ khinh bỉ, nhìn cái gì chứ, chủ nhân đã nói bảo ta đợi thì ta sẽ không chạy loạn.
Đêm nay, người thôn Ngưu La chẳng ai ngủ ngon giấc, trừ Bạch Hi.
Mặt trời vừa ló dạng, người canh phòng liền yên tâm về nhà ngủ.
Mãnh thú đa phần là ngày ngủ đêm ra, ban ngày trong thôn có người qua lại, nên chỉ cần mọi người hơi lưu ý là được, không cần đặc biệt trông coi.
Bạch Hi ăn xong điểm tâm thì xuống đi dạo.
Nghe thấy tiếng động, con linh hồ nhỏ lập tức đứng dậy, ở trong lồng nịnh nọt lật qua lật lại với Bạch Hi.
Chủ nhân, chủ nhân, trời sáng rồi, có thể thả ta xuống được không?
"Không được! Ngươi cứ ngoan ngoãn đợi đó, đến khi nào thả được, ta tự nhiên sẽ thả ngươi xuống." Bạch Hi nói xong, cũng không quan tâm vẻ ủy khuất của con linh hồ nhỏ, mình thì đi bộ loanh quanh trong thôn.
Bạch Hi về gần giờ cơm trưa, chẳng thèm để ý tới con linh hồ nhỏ, nàng một mạch trở về cây nhà, rót hai cốc nước, rồi thoải mái đá giày, leo lên giường, đợi lát có người đến nấu cơm cho nàng.
Nàng cũng không đi đâu xa, chỉ là đến bên suối đi dạo, nhìn thấy bên trong có cá, bất quá vì chuyện chết đuối trước đó, mấy người giặt quần áo ở suối nhất quyết không chịu cho nàng ở đó, vừa dỗ vừa nịnh hòng đưa Bạch Hi trở lại cây nhà, Bạch Hi đành tiếc nuối bỏ qua đám cá dưới suối, đi chỗ khác.
Nhai xong miếng thịt khô cuối cùng rồi nuốt xuống, Bạch Hi tâm tình khá lên, nói: "Lần sau, đổi cách làm phép khác đi."
Mà Trần Chiêu Đệ đang dọn bát đũa, vừa thấy dáng vẻ mềm mại đáng yêu khi ăn cơm xong của Bạch Hi, trong lòng đang thích thú thì nghe vậy, lập tức đáp lời: "Vâng, vậy lần sau cho cô nãi nãi xào thịt khô với cải trắng nhé?"
Bạch Hi: "... " Xào cải trắng, xào rau xanh, xào cọng hoa tỏi non, xào mướp đắng... Nàng ăn hết cả rồi.
Nghe Trần Chiêu Đệ nói vậy, trong lòng nàng có hơi ghét bỏ, giờ không có đồ ăn thịt mới, cũng chẳng có rau củ mới, đúng là có chút ngán, nhưng nghĩ lại, rốt cuộc vẫn hơn ăn chay.
"Thôi được!"
Bạch Hi lười biếng dựa người vào giường, liếc mắt nhìn cửa sổ ở dưới, bất quá hướng này cũng không thấy con linh hồ nhỏ ở dưới, nên thuận miệng hỏi: "Đã cho con vật nhỏ kia ăn chưa?"
Lúc nãy nàng trở về, con vật nhỏ còn nhắc đến, bất quá nàng dứt khoát không để ý đến.
Trần Chiêu Đệ vội gật đầu: "Cô nãi nãi, người cứ yên tâm, lúc nãy cô nãi nãi ăn cơm, con đã mang cháo loãng qua, con hổ con kia ăn hết rồi ạ."
Lúc cho ăn, Trần Chiêu Đệ cũng hơi sợ, dù nhỏ nhưng cũng là hổ mà, móng vuốt cũng sắc nhọn lắm chứ.
Hổ con này thì nhận cô nãi nãi, nhưng với người khác thì không kiên nhẫn gì cho cam, nàng vừa đọc thầm trong lòng rằng mình không có ác ý là nghe cô nãi nãi dặn cho nó ăn, vừa cẩn thận mở lồng rồi bỏ bát cháo vào, rồi nhanh chóng đóng lại cài khóa, treo lại chỗ cũ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận