Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 278: Quá khổ (length: 8036)

Thấy vậy, Trần Đại Liễu liếc mắt nhìn Bạch Hi đang cưỡi Tiểu Hắc đi ngang qua, vừa vặn Bạch Hi cũng nghe được những lời này, nhìn sang, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Đại Liễu lập tức thu lại vẻ do dự, lộ ra vẻ giả vờ suy nghĩ nghiêm túc rồi không thể không đồng ý.
Lúc này, Trần Đại Liễu cuối cùng đã hiểu, vì sao trước đó cô nàng nói không có lương thực có thể dùng thịt, hóa ra là chuyện như vậy.
Bạch Hi cưỡi Tiểu Hắc trở về thôn, giữa đường gặp một vài người đi lĩnh thịt sớm, những người này đều nhiệt tình chào hỏi, Bạch Hi không hiểu, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu đáp lại.
Có lẽ hôm nay phát thịt, có thịt ăn nên tâm trạng tốt, người cũng nhiệt tình hơn?
Bạch Hi nào biết, trong số những người đó, không ít người đều có ý định muốn gả nàng cho con trai mình (trong thôn) để sau này có cuộc sống tốt.
Trước đây chỉ là nghĩ cách, hôm nay thấy con lợn rừng to như vậy, lại nghĩ đến Bạch Hi có thể chỉ huy một con bạch hổ lớn, nếu vậy thì còn lo không có thịt ăn mỗi ngày sao?
Bạch Hi về đến nhà trên cây thì đồ ăn của nàng đã được chuẩn bị xong.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Bạch Hi cũng thấy đói thật sự, lập tức rửa tay ăn cơm.
"Tiểu Hắc, nhờ có ngươi đấy."
Bạch Hi nói là Tiểu Hắc đi săn giúp nàng không ít việc.
Tám ngày mà đã ăn hết một con lợn rừng, với lượng công việc hiện tại thì còn phải hơn nửa năm nữa, khó quá rồi.
Tiểu Hắc dùng đầu cọ chân Bạch Hi nũng nịu, trong lòng tự nhủ, hôm nay nó cuối cùng đã biết vì sao chủ nhân trước đó cứ kêu nghèo.
Nó nhớ, lúc mới ở cùng chủ nhân, cũng đâu thấy chủ nhân lo lắng như vậy, quả nhiên là nuôi một cả làng người thì vất vả thật.
May mà nó có thể giúp đi săn, coi như giảm bớt được gánh nặng cho chủ nhân!
Khác với người khác vui vẻ về nhà, đội ngũ tan tầm trở về làng Hạ Tân thì lại ảm đạm đầy vẻ u ám.
Khi bị người khác hỏi tại sao làng họ không có ai đổi thịt, người làng Hạ Tân cười mà còn khó coi hơn khóc.
Lấy gì đổi đây, bọn họ chẳng khác nào làm không công.
Nhưng bọn họ lại không thể nói thật, nếu không thì trông làng bọn họ sẽ quá thảm, sẽ bị người ta cười cho.
Chỉ đành vừa cười lấp liếm cho qua chuyện, nói là không thích ăn thịt quá giả, chỉ có thể nói là để dành đó rồi đổi sau, dù sao nhiều người như vậy mà, làng Hạ Tân của bọn họ lại là làng bên cạnh làng Ngưu La, chẳng ai dòm ngó người trong làng đổi những gì đâu.
Rõ ràng là làm không công, mà vẫn phải giả vờ là mình cũng có hồi báo, thật là "đánh rớt răng cửa nuốt vào bụng", vừa tức vừa ấm ức.
Chu thị cũng như những người khác trong làng, chọn sọt để bắt đầu làm việc mang về nhà.
Từ xa thấy nhà mình đã có khói bếp, nàng thở dài một tiếng, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Chu thị vừa vào đến cửa, con gái nghe tiếng động liền thò đầu ra từ bếp: "Mẹ, mẹ về rồi."
"Ừ, về rồi."
Chu thị vừa đặt đòn gánh xuống vừa hỏi: "Hôm nay các em con thế nào?"
Chu Tiểu Thúy vén tạp dề lau tay, hơi nghiêng người, để lộ em trai sau lưng.
"Mẹ, em trai ngủ rồi."
"Em gái đang ở trong phòng kia." Chu Tiểu Thúy nói, lại vội vàng bảo: "Mẹ, chờ chút, sắp có cơm ăn rồi."
Chu thị nhìn đứa con gái mới tám tuổi cõng em trai bốn tháng tuổi, trong lòng thấy xót xa.
"Để mẹ, con cõng em trai cẩn thận, vào phòng mặc quần áo cho em gái đi, có phải nó lại tè dầm rồi không?"
Chu Tiểu Thúy vội vàng đáp lời, nhanh chân vào nhà, chưa đầy hai phút sau đã nghe thấy giọng nói: "Mẹ, em gái lại tè dầm rồi."
"Đứa nhỏ này, cũng gần hai tuổi rồi, dạy mãi không được, đã bảo nó đừng tè dầm ra mà, ngày nào mẹ cũng phải đi làm, làm gì có thời gian giặt nệm chứ..."
Chu thị lẩm bẩm bước vào nhà, vừa đánh mạnh hai cái vào mông đứa con gái út vừa vội vàng thay nệm.
Sau đó lại đi giặt quần áo, lại đem nệm treo vào một góc trong phòng.
Tối không dám treo ra ngoài, nhỡ có người lấy mất thì bốn mẹ con không còn chiếc nệm nào nữa.
Bận bịu hết cả lên, lúc ăn được cơm thì nhà người khác đều đã ngủ cả rồi.
Ăn cơm xong, Chu thị cho con trai bú sữa rồi mới nằm xuống, vẫn không quên hỏi con gái lớn hôm nay kiếm được mấy điểm công.
Thật ra bà biết, con gái mới tám tuổi, cho dù trong làng có thương hai mẹ con mà nó còn nhỏ như vậy, thì cũng chỉ cho hai điểm công là cùng.
Chu Tiểu Thúy: "Mẹ, hôm nay con cũng kiếm được hai điểm công, lúc về còn đào được hai bó rau dại." Con bé phải cõng em trai đi làm, còn em gái thì nhờ nhà hàng xóm có người mới sinh trông hộ.
Nói là cho em gái giúp thẩm tử trông con, thật ra cũng là để em gái có người để mắt đến bên đó.
Chu Tiểu Thúy không dám kể cho mẹ, mấy lần nó thấy thẩm tử tức giận còn đánh mông em gái.
Thật ra Chu thị làm sao mà không biết, khi tắm cho con gái bà đã thấy những vết bàn tay hằn đỏ trên người, nhưng bà còn có thể nói gì được, dù sao trong nhà cũng không có ai trông nom trẻ cả, có người giúp nhìn một cái đã là may rồi, cho dù có bị đánh vài cái cũng đâu có sao, không làm hư là được rồi, nếu không nhốt trong nhà thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Thúy giỏi lắm." Chu thị muốn cười khen một chút nhưng ngày tháng quá khổ cực nên bà chẳng cười nổi.
"Mẹ, mẹ có mệt không?" Chu Tiểu Thúy hiểu chuyện hỏi.
Chu thị im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng trở mình, nước mắt rơi ra, sao có thể không mệt chứ, nhưng dù ngày tháng có khổ cũng phải sống tiếp thôi.
"Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Chu Tiểu Thúy vốn đã buồn ngủ lắm rồi, nghe vậy bèn ậm ừ rồi ngủ luôn.
Chỉ còn lại Chu thị còn đang thầm nức nở.
Số phận của nàng không may mắn, vừa gả về chưa được bao lâu thì bố chồng đã qua đời, đợi đến khi con gái lớn được hai tháng thì mẹ chồng cũng mất.
Ban đầu hai vợ chồng nàng nuôi con cũng không khó khăn, tuy rằng cuộc sống không khá giả gì nhưng vẫn sống được, nhưng năm ngoái lúc nàng sinh con trai thì chồng lại đi lính.
Anh vừa đi là bặt vô âm tín, lâu ngày, người trong làng đều nói chồng nàng không cần các nàng nữa rồi.
Nhưng Chu thị không tin, khi chồng còn ở nhà anh thương con gái nhiều như nào nàng biết rõ, có một miếng ngon đều nhường cho con gái, đâu có chuyện không cần nhà.
Nhưng chẳng bao lâu, bà lại nhận được điện báo, nói chồng bà đã hy sinh.
Lúc này thì Chu thị hoàn toàn sững sờ, lúc đó bà vừa mới sinh con trai, đứa con gái thứ hai cũng chỉ mới một tuổi rưỡi.
Cũng may nhà chồng không có anh em trai, với lại bây giờ là thời buổi tập thể, kiếm điểm công đổi lương thực nên nàng không bị nhà chồng chiếm đoạt tài sản.
Tất nhiên, thật ra cũng chẳng có gì mà chiếm, trong nhà nghèo đến nỗi chuột cũng không muốn ghé thăm, có thể sinh được con trai cũng nhờ có chút tiền trợ cấp kia.
Giờ đã bốn tháng trôi qua, chút tiền kia cũng đã sớm hết sạch.
Bên nhà mẹ đẻ cũng có người thân thích nhưng anh em trai đều muốn nàng tái giá.
Nhưng làm sao mà bà tái giá được, cả ba đứa con của bà còn nhỏ như vậy, không có gia đình nào lại muốn nhận một người đàn bà còn có ba đứa con như thế cả, nuôi ba cái miệng tốn biết bao lương thực.
Bảo Chu thị bỏ ba đứa con lại mà đi, thì đó là điều không thể, người khác có thể làm được chứ nàng thì không, dù sao đó cũng là thịt rơi ra từ người mình mà.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận