Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 259: Phải ăn thiệt thòi lạp (length: 7851)

Trước kia, người trong thôn ai dám nói bán đồ, không dám cũng là không có bán, dù có cần, cũng mang lên cầm đi xã đổi một ít đồ dùng cần thiết.
Nhưng từ khi bị Bạch Hi làm cho gan dạ lên, ngược lại là thỉnh thoảng lóe lên ý muốn bán đồ.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói trứng gà thôi, mười quả trứng gà đến xã, cũng chỉ được hai hào tiền, nhưng mang lên thành phố bán, có thể bán năm xu một quả, người ngốc cũng biết làm vậy có lời.
Đương nhiên, bán giá cao như vậy cũng có nguy hiểm, nhưng nhiều khi Trần Vệ Quốc về thôn đều giúp người trong thôn thu mua mang về đơn vị, nhà nào trong đơn vị mà không có hai ba hào tiền để xào một đĩa trứng gà chứ.
Không có thịt, có trứng gà cũng được.
"Trưởng thôn không có ở đây, huống chi, Trần Vệ Quốc cũng không có ở đây, ai cũng không biết cái này làm sao mà làm cả." Bán thịt người trong thôn không có ý kiến, ăn ít thịt cũng không sao, dù sao trước đây cũng lâu lắm rồi không thấy giọt nước mắm, không phải cũng sống qua được đó sao.
Bán thịt, cô nàng ở bệnh viện muốn dùng tiền cũng không đến mức không có, bệnh viện thành phố không có tình người gì, chẳng phải nghe trưởng thôn nói, thiếu chứng minh, không có giấy giới thiệu, ngay cả bác sĩ cũng chẳng gặp được.
Trần Hữu Phúc ở một bên mở miệng: "Ta thì hay đi thành phố, nhưng chưa bán đồ bao giờ cả."
Bị bắt cũng không sợ, chỉ sợ bị bắt thì thịt bị tịch thu, cô nàng biết lại thấy mất mặt, giận dỗi thì sao bây giờ.
Đúng lúc mọi người ồn ào bàn tán, thì thấy Tiểu Thuận Tử khóc lóc một mặt đi tới, hơn nữa mấy đứa Trần Tinh trên mặt còn có vết đánh nhau.
"Sao lại đánh nhau nữa rồi? Đánh nhau với ai thế?"
Vừa thấy con mình bộ dạng như vậy, Trương Tú liền giận không chỗ xả.
Bên cạnh có người vội lên tiếng an ủi: "Tiểu Nhụy à, con đừng nóng, trẻ con mà, dù sao có khi cũng hay đánh nhau, bình thường thôi mà…"
"Đúng đó, con trai mà, đều vậy thôi, lớn lên là sẽ tốt thôi mà."
Lúc này, mấy đứa Trần Tinh oà khóc, rồi Tiểu Thuận Tử cũng mỗi người một câu, kể lại chuyện ở trường.
"Cái gì?!"
Nghe được lời của mấy đứa Tiểu Thuận Tử, lại nhìn mấy đứa Trần Tinh khóc nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, cũng chẳng thèm để ý trên người mặc quần áo mới, vội vã xắn tay áo lau mặt, đầy bụng ấm ức khóc lóc kể lại làm cho người Ngưu La thôn nghe thấy mà tức giận, nổi cơn thịnh nộ.
"Nàng ta dám nguyền rủa cô nàng của chúng ta?!"
Người Ngưu La thôn sao mà chịu cho được.
Trẻ con thì sao chứ!
Đồng ngôn vô kỵ cái gì chứ, lúc này hoàn toàn vô dụng.
Cô nàng của bọn họ còn đang ở bệnh viện đó, vậy mà lại bị người khác độc ác nguyền rủa như thế, quả thực là ác độc tâm địa!
Tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác như vậy rồi, quả thực là cặn bã rồi.
"Đến nhà nó tính sổ!"
"Đi, cầm vũ khí lên!"
"Đi đi, mang theo đồ nghề, chúng ta đi tìm nhà nó!"
Dù Trần Đại Liễu không ở nhà, trong thôn cũng có người có thể chủ trì được, huống chi chuyện này liên quan đến Bạch Hi, người Ngưu La thôn ai nấy cũng đều hừng hực khí thế.
Tối qua, biết bao người đã thắp hương cầu nguyện không ngừng để Bạch Hi có thể mau khỏe lại, trong lòng lo lắng không ít khỏi phải nói, bây giờ nghe có người ngoài thôn nguyền rủa cô nàng của họ, hận không thể cô nàng của họ chết sớm cho xong, chuyện này làm sao mà nhịn được.
Vừa đúng dịp có mổ lợn rừng chia thịt, đao cụ gì đó đều ở đó, không ít người còn chưa kịp rửa máu lợn trên đao cụ, tay còn đang quệt máu heo chưa lau sạch, đã vội vàng cầm dao, ầm ầm muốn đi tính sổ.
Còn chưa đi được mấy bước, lại vừa hay đụng phải người Vương gia dẫn Vương Hồng tìm tới cùng với bạn bè thân thích và hàng xóm.
Vốn dĩ, một đám người khí thế hùng hổ tìm đến Ngưu La thôn, chỉ là nghĩ muốn đòi lại công đạo, nhưng chợt thấy người Ngưu La thôn như ong vỡ tổ cầm vũ khí muốn xông ra ngoài, cứ như vậy đối diện nhau, lại thấy người Ngưu La thôn mặt giận dữ, tay còn cầm đủ các loại vũ khí, lập tức trợn tròn cả mắt.
Cái này… Sao lại còn cầm cả dao thế này?
Dao trên tay còn dính máu, chẳng lẽ người Ngưu La thôn vừa mới đánh nhau với thôn nào xong?
Vậy việc bọn họ tìm tới lúc này, có phải là không đúng thời điểm không? Nhỡ lát nữa đánh nhau lại thiệt thì sao.
Người Ngưu La thôn thì ngược lại một mặt kinh ngạc, đám người này là ai, tới đây làm gì?
Lúc hai bên đều đang ngơ ngác, thì Tiểu Thuận Tử lên tiếng phá vỡ sự sững sờ này.
"Vương Hồng, ngươi còn dám vác mặt tới thôn của ta!"
Nghe Tiểu Thuận Tử ồn ào lớn tiếng, người Ngưu La thôn lập tức cùng nhau nhìn về phía chỗ hắn chỉ, chỉ thấy Vương Hồng đang bị mẹ nàng nắm chặt, vẻ mặt chịu đựng bị trách mắng, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, giờ vẫn còn đang không ngừng nức nở.
Những người đi cùng cũng đã lấy lại tinh thần, mẹ của Vương Hồng liền xông lên phía trước quát: "Sao lại không có mặt mũi, người nên nói không có mặt mũi phải là các người mới đúng, các người nhìn xem, quá đáng bắt nạt người, đánh con nhà ta thành ra cái gì thế này."
"Các người nhìn quần áo này xem, mặt mũi này, còn này nữa…"
Nghe đến đó, người Ngưu La thôn làm sao lại không biết là chuyện gì, được thôi, bọn họ còn chưa tìm đến nơi, nhà nó đã mặt dày tìm tới đây rồi, đúng là quá khinh người.
Thật coi người Ngưu La thôn bọn họ là hiền quá hả?!
"Đánh chết cũng đáng!" Một bà lão có tuổi hô lên: "Đánh sao hả, sao không hỏi con gái rượu của bà xem nó làm gì!?"
Cô nàng của bọn họ, ai mà chẳng kính trọng, vậy mà lại bị một con bé ranh mắng nhiếc, ai mà chịu cho được, khí huyết sôi trào đều la hét muốn giết chết người ta.
Phụ nữ lên tiếng trước, Trương Tú cũng quát lên theo: "Chúng tôi còn chưa đi tìm tới đâu, các người đã mò tới tận cửa, bắt nạt người như vậy đấy. Thế nào, bà nghĩ người Ngưu La thôn bọn tôi dễ bị bắt nạt chắc?"
Mẹ Vương Hồng bị nói một tràng, cảm giác người Ngưu La thôn dường như đang bên bờ vực bùng nổ, không khí trong nháy mắt trở nên có chút căng thẳng, có khả năng sẽ xảy ra đánh nhau, bà có chút ngây người, sau đó theo bản năng nhìn về phía Vương Hồng, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ con nhỏ này đã gây chuyện gì?
Bà có chút chột dạ, nhưng dư quang liếc thấy người phía sau, lập tức lại cảm thấy có thêm sức mạnh.
"Mặc kệ nó làm gì, nó vẫn còn là trẻ con, các người xem đi, mấy đứa trẻ ở thôn Ngưu La của các người, một đám người bắt nạt có một mình con bé nhà tôi, đánh nó thành ra như vậy, chuyện này đúng sao? Như vậy là quá đáng bắt nạt người rồi!"
"Chúng tôi không có!" Trường hợp như vậy vốn dĩ là hai bên cãi nhau, về phần có đánh nhau hay không, thì phải xem diễn biến tiếp theo, cho nên dù là Trần Tinh, cũng không cần để ý cái gì người lớn nói chuyện trẻ con không được chen vào quy củ, đã bị bắt nạt tới tận cửa rồi, còn không cãi lại, thì cũng quá oan ức.
"Chúng tôi có đánh nó, nhưng đó là tại nó cái miệng nó dẻo, hơn nữa chúng tôi không có làm rách quần áo của nó ra thành như thế này." Chỗ rách này rõ ràng không giống lúc nãy chúng đánh nhau.
"Mấy người xem, mấy người nghe đi, nó còn nhận rồi kia kìa." Mẹ Vương Hồng trong lòng mừng thầm, vội chỉ vào Trần Tinh, nắm chặt lấy câu nói này không buông.
Bà ta đương nhiên biết cái áo ngoài rách nát của con gái bà ta như thế nào, là do sau khi thấy Vương Hồng khóc sướt mướt trở về, bà tức giận không chỗ xả, liền túm Vương Hồng lại đánh, sau đó vô tình làm vết rách trên quần áo thêm lớn.
"Không nghe thấy sao, con gái của bà bị đánh, đó là đáng đời nó, cái miệng của nó dẻo. Bà cũng không hỏi xem nó đã làm gì đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận