Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 489: Không thể so sánh a (length: 7673)

"Ôi chao, cô nãi nãi, ngài cứ yên tâm, ta tỉnh rồi." Trần Đại Liễu vội vàng đáp lời.
Thùng nhựa thì có sẵn, vừa hay trong thôn có mua ít, là loại thùng nhựa màu trắng, có nắp đậy và thành dày dặn, trên thân thùng có khắc sẵn số đo, có loại năm cân, mười cân, hai mươi cân, ba mươi cân,... đến một trăm cân.
Trần Đại Liễu rất nhanh đã xếp được hai cái thùng nhựa màu trắng loại mười cân, chỉ chờ lão Chu đi là mang cho hắn.
Hôm lão Chu đi, thấy Trần Đại Liễu cùng mọi người đưa đến nhiều đồ như vậy, nhất thời không biết nên vui hay nên xấu hổ.
Năm mươi quả trứng vịt muối, năm mươi quả trứng gà tươi, cái này thôi cũng đã đầy một bao tải đựng mười cân bột mì.
Hai thùng rượu nho đã là hai mươi cân, lại thêm mười mấy cân thịt lợn rừng khô, thêm lạp xưởng, còn có mấy chục cân củ cải trắng mỡ màng mới nhổ từ lều rau quả và mấy thứ rau quả tươi mà giờ ít thấy trên thị trường.
Thêm một bao gạo trắng, phải đến bảy tám chục cân, là gạo trắng mới thu hoạch của thôn Ngưu La.
Đồ thì toàn là đồ tốt, nhưng lão Chu nhìn hai tay mình, không khỏi cười khổ, có một mình hắn, dù có dùng cả lưng cũng không mang nổi hết.
Chưa hết, Bạch Hi còn bảo Trần Nhụy đặt thêm một cái giỏ lên xe bò.
Thấy lão Chu không hiểu, Bạch Hi tiện thể giải thích: "Trong giỏ này là nho, nhờ bác chuyển hộ."
Lão Chu im lặng, mặt bất đắc dĩ cười cười: "Hi tiểu thư nhiều đồ như vậy, ta đâu có mang nổi."
Lúc trước hắn đến, người kia cũng đủ thứ nhờ mang hộ đồ, giờ hắn muốn về, Bạch Hi cũng nhờ mang hộ đồ cho người kia, hai mẹ con nhà này hành động y hệt nhau.
Ở thôn Ngưu La lâu như vậy, lão Chu dù có bận mấy cũng biết người trong này kính trọng Bạch Hi đến mức nào, mấy đồ này, nếu không có Bạch Hi lên tiếng, cho dù hương thân cảm kích ông đến đâu, cũng không thể có nhiều đồ để tặng như vậy.
Bạch Hi nghe vậy, nhìn đống đồ trên xe bò, trầm tư một chút rồi nói: "Nếu ông mang không hết, tôi sẽ nhờ người trong thôn đưa ông một đoạn đường."
Còn chưa đợi lão Chu kịp nói gì, Trần Đại Liễu đã quay sang gọi người.
"Trần Hữu Phúc, Lý Hữu Tài, hai người qua đây. Hai người xem ai có thời gian, cùng người đưa lão Chu đồng chí về cho an toàn."
Lão Chu định nói không cần, chỉ cần không mang nhiều đồ thế là được, nhưng bên Trần Đại Liễu đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.
Trần Đại Liễu: "Lão Chu đồng chí đừng có từ chối, đây là tấm lòng của cô nãi nãi chúng ta, là tấm lòng của mọi người trong thôn dành cho ông. Ông đường sá xa xôi đến đây giúp chúng tôi, coi như chúng tôi nửa thôn cũng không đáng là gì. Mấy thứ này chỉ là chút đặc sản của thôn, ông đừng có từ chối."
Rốt cuộc người ta là khách mời đặc biệt, mấy người Trần Đại Liễu cũng không ngốc, nếu không có quan hệ với người kia thì một kỹ sư như vậy sao lại chạy đến cái thâm sơn cùng cốc này để giúp chứ.
Sau này còn không biết có cần đến người ta không, nhưng trước hết cứ tạo quan hệ tốt đã, vả lại lão Chu đến thôn, cũng biết phải trái, ngoài công việc còn tranh thủ giúp xuống ruộng làm chút việc lặt vặt, hoặc cho gà vịt ăn.
Tuy rằng không làm được nhiều, nhưng người ta có lòng, đối với mọi việc trong thôn cũng không hời hợt qua loa, điểm này khiến người ta hài lòng nhất.
Nhà ai trong thôn có chuyện gì hay nhà nào muốn xây nhà đất có thắc mắc gì về kiến trúc, lão Chu cũng sẽ nhiệt tình giải đáp.
Khi tu sửa trường học, lão Chu cũng không sợ người khác học được tay nghề của mình, chỉ cần ai chịu học, ông đều sẽ tận tình chỉ bảo, rất nhiều người trong thôn đều đã học được không ít điều.
Nghe nói lão Chu còn quy hoạch đường mới trong thôn, nếu con đường đó mà được sửa, đội sản xuất Ngưu La rời núi vào thành sẽ tiết kiệm được ít nhất hai giờ đi đường, bất quá cũng chỉ mới là quy hoạch, bản vẽ còn ở chỗ cô nãi nãi kia.
Được Trần Đại Liễu cùng dân làng khuyên nhủ, lại thấy Trần Hữu Phúc cùng một người dân trong thôn khác đã chuẩn bị đâu đấy, lão Chu cũng không từ chối nữa.
Bạch Hi: "Vậy tôi sẽ không tiễn ông ra đến ga tàu, có rảnh thì nhớ ghé chơi, có cần gì thì cứ viết thư cho thôn."
Lão Chu cười gật đầu: "Cảm ơn Hi tiểu thư."
Nơi đây tuy là thôn quê hẻo lánh, nhưng cuộc sống ở đây của ông vẫn rất vui vẻ, một ngày hai bữa thịt, trưa ăn thịt, chiều là trứng tráng hoặc thịt gà rừng, hoặc thịt thỏ rừng, đương nhiên, thịt heo rừng cũng thường xuyên có.
Công việc ông sắp xếp, dân làng ai nấy đều nhiệt tình làm, dù lão Chu thừa biết, đó là vì Bạch Hi đã nói phải làm tốt việc xây dựng để cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Trước khi lên xe bò, lão Chu nhìn Tiểu Hắc đang đi bên cạnh Bạch Hi, do dự một lát rồi hỏi: "Hi tiểu thư, con hổ trắng lớn này của cô từ đâu mà có vậy?"
Bạch Hi: "Tôi nhặt được đấy. Gặp nó ở trên núi, nó cứ đòi theo tôi, thấy nó đói sắp chết nên tôi nuôi."
Mấy người dân trong thôn cũng nhao nhao nói thêm vào.
"Lão Chu đồng chí ông không biết đâu, Tiểu Hắc lúc mới theo cô nãi nãi nhà ta chỉ to hơn mèo một chút thôi."
"Đúng đúng, ông đừng nhìn Tiểu Hắc bây giờ to như thế này, hồi đó nó nhỏ lắm."
Lão Chu cười cười, nghe mọi người xúm lại kể một trận, rồi mới nói với Bạch Hi: "Hi tiểu thư, mấy năm trước khi tôi đi làm, cũng từng gặp một con hổ trắng to hơn Tiểu Hắc một vòng, nhưng tôi chỉ nhìn từ xa thôi, con hổ đó không có linh tính như Tiểu Hắc nhà cô."
Tiểu Hắc nghe xong, liền tỏ ra hứng thú ngẩng đầu lên nhìn: "Gầm gừ~" Ngươi thấy ở đâu?
Thấy Tiểu Hắc hứng thú, Bạch Hi cũng hỏi hộ nó một câu.
Lão Chu: "Ở Trường Bạch Sơn."
Trò chuyện thêm vài câu, thấy thời gian cũng không còn sớm, ông liền lần nữa chào từ biệt.
"Hi tiểu thư, vậy tôi đi nhé."
Bạch Hi gật đầu nói: "Ừm, đi đường thuận lợi, có cần gì cứ bảo Trần Hữu Phúc bọn họ."
Lão Chu cười đáp, lại quay sang nhìn mọi người trong thôn: "Hương thân, vậy tôi đi nhé, lão Chu tôi, sẽ nhớ mọi người."
"Lão Chu đồng chí đi thong thả nhé."
"Lão Chu đồng chí rảnh thì nhớ ghé lại chơi nhé!"
"Lão Chu đồng chí nhớ viết thư đó."
Chiếc xe bò chở đầy đồ đạc và người đi khuất, Bạch Hi cũng trở về nhà trên cây, còn lại mọi người trong thôn cũng lục tục tản về.
Lưu Lan cũng đi xem náo nhiệt, trên đường về nhà, không khỏi cằn nhằn: "Nịnh hót! Lão Chu chỉ mới đến có một chút thời gian, còn ít hơn cả chúng ta, tôi dám cá, nếu là chúng ta đi thì dân làng chẳng cho một thứ gì đâu."
Nhiều đồ như vậy mà, bình thường cô muốn ăn một quả trứng gà cũng phải dùng tiền mua, lão Chu này sắp đi thì trong thôn lại hào phóng vậy, đồ đạc tặng hết thứ này đến thứ khác, bao nhiêu là thịt khô với lạp xưởng.
Còn cả rượu nho, nghe đâu bán một đồng năm một cân, đưa luôn hai mươi cân, mà thôi đi, cả bao gạo lớn kia, gạo trắng bóng nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Trước đó cô muốn gửi chút gạo về nhà, trong thôn toàn bảo không có, công điểm của cô không đủ ăn còn lấy gì gửi, sao có thể gửi được chứ!
( ta, hảo tâm tắc hảo tâm tắc, hảo tâm tắc ~~~) ( hết chương ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận