Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 241: Hảo xem người đều là cùng nhau chơi đùa (length: 7721)

Nghe Bạch Hi này giọng nói non nớt mà lại nói chuyện như người lớn, nếu đây không phải trường thi thì chắc chắn người khác sẽ cười ồ lên.
Lúc Bạch Hi ra khỏi trường thi, vừa đúng là mười một giờ rưỡi.
Chỉ thấy giữa dòng người đông nghịt, nét mặt ai nấy đều căng thẳng, Bạch Hi lại ung dung thong thả, tay chắp sau lưng, cõng ba lô nhỏ.
Bất quá, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của nàng làm cho biểu cảm ấy trông rất đáng yêu.
Lý Giai đã chờ ở cổng, đưa cổ nhìn quanh, vừa thấy Bạch Hi thì mắt sáng rỡ, giơ tay vẫy: “Cô nãi nãi, đây, đây, cô nãi nãi, ở đây nè…”
Thầy Chu đứng cạnh Lý Giai, thấy Bạch Hi thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lý Giai thì lập tức câm nín, mới có hai tiếng rưỡi mà đã kích động đến vậy rồi.
Đương nhiên, bản thân thầy Chu cũng đang kích động, tay nắm chặt rồi lại thả ra nhiều lần, cho đến khi Bạch Hi đi ra.
"Đi thôi!" Bạch Hi cười nói: "Thi xong rồi, ta mời các ngươi ăn cơm."
Thầy Chu vội hỏi: "Thi thế nào rồi?"
Bạch Hi cười, trên mặt nhỏ đầy vẻ đắc ý, nói: "Dù sao thì, chờ có kết quả rồi sẽ biết."
Nhìn Bạch Hi như vậy, thầy Chu biết ngay là không có vấn đề gì, nhưng kết quả còn chưa có nên cũng khó mà nói chính xác, nghĩ vậy thầy Chu lại thấy rối rắm.
“Cô nãi nãi, cô nãi nãi…”
“Cô nãi nãi…”
Ba người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ, thấy Trần Đại Liễu và Trần Tiểu Thông xuất hiện.
"Đến rồi? !" Giọng của Bạch Hi nghe cứ như người lớn trả lời người nhỏ tuổi.
Đương nhiên, nàng thật sự là bậc trưởng bối, nhưng giọng nói ấy kết hợp với khuôn mặt non nớt của nàng lại khiến người khác buồn cười.
Trần Đại Liễu cười hiền hòa, không hề có vẻ uy nghiêm của thôn trưởng ngày nào.
"Cô nãi nãi, cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng đuổi kịp."
"Cô nãi nãi thi thế nào, có thuận lợi không?"
Bạch Hi: "Cũng không tệ lắm. Đã đến rồi thì đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, ta mời khách."
Trần Đại Liễu vội vàng gật đầu, mặt mày hớn hở không thôi. Người ở cổng trường rất đông, vì vậy Bạch Hi lên xe bò, rồi cả đoàn người cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh.
Lúc xuống xe bò, Trần Đại Liễu lén lấy ra từ trong ngực một xấp tiền và phiếu đưa cho Bạch Hi.
Hai cha con trời chưa sáng đã từ trong thôn đi ra, sở dĩ đến muộn là vì họ đã đi bán đồ.
Hôm qua khi đến, họ thấy có người lén lút giao dịch trên đường, không cần hỏi họ biết vì sao, dù sao họ cũng đã bán không ít lần rồi, sao mà không biết được.
Bạch Hi nhớ đến mật ong trong nhà, vì thế đã nói với Trần Đại Liễu một tiếng, thêm cả thịt muối nàng chế từ thịt lợn rừng trước đó, ước chừng bán được kha khá.
Bán một ít ở huyện Bạch Châu, sau đó lại đến thành phố Hợp An bán một ít nữa, bán hết đồ mang theo, mới vội vàng đến trường, vừa vặn kịp giờ.
Trần Đại Liễu rất yên tâm khi đưa nhiều tiền và phiếu như vậy cho Bạch Hi cầm, cô nãi nãi có thể biết được người cướp giữa đường giấu đồ ở đâu, sao có thể bỏ qua tiền.
Hơn nữa, ai mà ngờ được rằng một đứa trẻ lại mang nhiều tiền như vậy chứ.
Bản thân Trần Đại Liễu suốt dọc đường thì ngược lại vô cùng căng thẳng, dù sao thì cũng có kha khá tiền, nhìn ai cũng thấy như người khác biết mình có tiền, nhìn ai cũng thấy như đang ăn cắp, rõ ràng trời đã bắt đầu lạnh rồi mà vẫn căng thẳng đến toát cả mồ hôi.
Bạch Hi cũng không có đếm, nhận lấy xong liền nhét vào trong ngực, cất vào càn khôn túi.
Chỉ cần cất vào càn khôn túi thì dù là thứ gì, trừ nàng ra, không ai có thể mở được, lại càng không thể lấy ra.
“Mọi người có muốn ăn gì không?”
Trước khi vào tiệm cơm, Bạch Hi hỏi trước một câu.
Mọi người đều lắc đầu, Lý Giai thì càng nói là để Bạch Hi quyết định.
Thầy Chu vốn định về nhà trọ, nhưng Bạch Hi nhất định đòi ăn chung, ăn xong rồi về thôn, coi như ăn mừng, vì thế thầy ấy đành phải ở lại.
Thấy ba người lớn ở thôn Ngưu La đều nghe theo Bạch Hi, thầy nghĩ ngợi, ngại ngùng đề nghị: "Ta ăn một bát mì chay là được."
Mì chay cũng chỉ có tám xu một phần, có thêm trứng gà thịt băm thì một hào năm đến hai hào năm tùy loại, mì trộn tương thịt băm cũng phải hai hào năm, mà thêm trứng gà thì lại phải thêm tám xu, nhưng những thứ đó đều cần phiếu lương.
Bạch Hi cũng không rõ giá cả ra sao, nhưng không sao cả, giá cả ở tiệm cơm quốc doanh đều là cố định, chắc sẽ thiếu bấy nhiêu.
Bạch Hi nhìn mọi người, sau đó thấy mọi người đều gật đầu, liền không nói gì nữa, đi trước vào cửa.
Vẫn là cô nhân viên phục vụ hôm qua, vừa nhìn thấy Bạch Hi, liền không khỏi cười chủ động chào hỏi: "Tiểu đồng chí đến rồi."
"Ừm." Bạch Hi gật đầu, sau đó ra vẻ tinh nghịch nhìn trái nhìn phải, tiến đến, ở quầy hàng cất tiếng hỏi cô nhân viên phục vụ: "Hôm nay có món gì ngon không?"
"Có, giờ là buổi trưa, các cháu hôm qua ăn thịt kho tàu vẫn còn, có cả chân giò kho tương, tai heo cũng có, còn có một ít rau xào, thịt dê còn thừa lại nửa miếng…"
Vừa nói, cô nhân viên vừa nhìn ba người Trần Đại Liễu đứng cạnh Lý Giai, cũng ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay cháu dẫn theo bốn người đi ăn cơm à?"
"Đúng vậy."
Bạch Hi cười, nháy mắt, đã quyết định được nên ăn gì.
"Có mì trộn tương thịt băm không?"
"Có!"
"Vậy trước cho ta năm bát mì trộn tương thịt băm, sau đó cho thêm một đĩa rau cải dầu xào, thêm một bát canh tạp dê lớn, năm cái chén nhỏ. Gói tám cái tai heo và sáu cái chân giò kho tương."
Bạch Hi không thích ăn tai heo, nhưng hình như có nhiều người tranh nhau muốn ăn tai heo khi nàng chia thịt, Trần Đại Liễu cũng có, nên chắc là thích, đến lúc đó về thôn chia cho ông ấy một cái, dù sao người ta vất vả đi bán đồ rồi.
"Có không?"
Thấy cô nhân viên phục vụ ngây người ra, Bạch Hi nháy mắt to nghiêng đầu nhìn nàng.
"Có chứ." Cô nhân viên phục vụ cười nói: "Cháu nói chuẩn thật đó, trong bếp sau của chúng tôi không sai biệt lắm cũng chỉ có mấy cái chân giò kho tương và tai heo đó."
Bạch Hi cười, nàng nói chuẩn như vậy đương nhiên là vì đã dùng thần uy xem bếp sau rồi.
"Đáng lẽ không được bán như vậy đâu, nhưng vì ta với cháu có quan hệ tốt." Cô nhân viên nói, nhanh chóng mở hòm phiếu, rồi nhận tiền Bạch Hi đưa, sau đó đếm phiếu lương, liền đưa đơn cho nhà bếp.
Bây giờ vẫn chưa đến cuối tháng đâu, đồ ăn như thế đã bán hết sạch, đến khi không có hàng để nhập thì phía sau sẽ không còn gì để bán nữa.
Bạch Hi nghe vậy, mắt cười cong cong, thấp giọng nói: "Vậy thì chịu thôi, người xinh đẹp như chúng ta chỉ thích chơi cùng nhau thôi mà."
Cô nhân viên nghe vậy thì cười đến cong cả mắt lên, không ngừng khen Bạch Hi dẻo miệng.
Thật ra cô nhân viên này cũng không phải là người đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng cô có một điểm tương đồng với Bạch Hi, đó là cô cũng trắng trẻo, tuy không bằng Bạch Hi béo nhưng so với nhiều người khác trong thời điểm này thì cũng trông có da có thịt.
(Tội nghiệp Bạch Hi đã rơi vào tình cảnh phải bán manh để sống rồi sao?) (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận