Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 676: Thật là có chút giống như (length: 7989)

Nếu không có Tiểu Hắc ở đây, ít nhiều gì cũng có thể dọa người, chắc Bạch Hi đã bị làm phiền đến không biết thành cái dạng gì rồi.
Đương nhiên, người trong thôn Ngưu La đều để ý, hễ có ai vào thôn, có ý định đi về phía nhà trên cây là lập tức bị ngăn lại, nói đùa rằng, cô nãi nãi nhà ta dù là bà Tống Tử đi nữa, thì cũng chỉ quản chuyện trong thôn, mấy người ngoài đến cầu xin thì là thế nào?
"Dạ, cô nãi nãi." Trần Tiểu Thông cuối cùng cũng không ngốc, nhanh chóng hoàn hồn, nghiêm mặt bắt đầu báo cáo những gì đã thu hoạch được.
Lần này Trần Tiểu Thông cũng không phải là không có thu hoạch gì, chỉ là máy móc thì vẫn chưa tìm được.
Bạch Hi không muốn vẽ vời thêm chuyện nữa, quá ồn ào cũng không phải là chuyện hay.
Cái ông già họ Trương kia tìm tới, chẳng phải cũng là có người chỉ điểm hay sao?
Những người sắp nhập học đại học lũ lượt gửi thư cho Bạch Hi, nóng lòng thì gửi điện báo trước, sau đó mới viết thư.
Cách hai ngày Bạch Hi lại nhận được ba bốn phong thư.
Bạch Hi chỉ có thể nói, bọn trẻ con đều rất có lòng hiếu thảo, thư gửi toàn là một xấp dày cộp, dường như sợ tốn tiền tem, không viết thêm hai ba tờ giấy sẽ bị thiệt thòi, làm Bạch Hi vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Mở đầu thì khỏi phải nói, nhất định là hỏi han nàng ăn ngủ thế nào, sau đó bày tỏ nỗi nhớ nhung, dặn dò nàng phải giữ gìn sức khỏe.
Một tờ giấy xuống tới, cô nãi nãi phải được gọi đến hơn chục lần, Bạch Hi thậm chí còn cảm thấy, có phải mấy người này hết lời để nói rồi hay không mà cứ gọi cô nãi nãi để đủ số lượng từ.
Đương nhiên, mọi người sẽ giới thiệu cho nàng về môi trường ở trường, trường học thì mới mẻ thế nào, to lớn ra sao, bạn bè thì đông như thế nào, còn có một số bạn cùng lớp là vợ chồng đi học cùng nhau.
Còn nghe nói kỳ thi đó có cả cha con cùng đi thi, có người cũng đã đậu rồi đi học chung, khiến mọi người trong đội Ngưu La Sơn một phen kinh ngạc thán phục.
Bạch Hi đọc xong, tự nhủ, chuyện này có gì mà kỳ lạ, dù sao thì cũng mười năm rồi, quy định giới hạn lại được nới lỏng, tình cờ gặp người đủ điều kiện thì cả nhà cùng đi thi rồi thành bạn học thì có gì lạ.
Có điều, vào cái thời điểm này, nuôi một sinh viên đại học đã chẳng dễ dàng, có thể nuôi tận hai người thì thực sự là dốc hết gia tài của những gia đình bình thường.
Viết thư thì còn đỡ, Bạch Hi chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ý của bọn trẻ con, dài dòng hay là già dặn, nhìn lướt qua là thấy được ngay.
Nhưng mà, xem điện báo thì Bạch Hi lại thấy tốn sức.
Dù sao thì điện báo có những câu rút gọn, bọn trẻ con lại chưa chắc diễn đạt được rõ ràng, nên là, Bạch Hi xem xong không nhẫn nại bèn nói với Trần Đại Liễu, bảo anh bồi thường tiền điện báo, hai ba câu thôi, còn là loại không lược bỏ.
"Có việc gấp không? Không thì viết thư." Ý là, ta đọc không hiểu.
Lúc Trần Đại Liễu đến bưu điện gửi điện báo trả lời, nhân viên điện báo còn cảm thấy mấy lời này không rút gọn, không phải là điện báo đạt chuẩn, muốn bảo Trần Đại Liễu sửa lại, khỏi lãng phí ba hào tiền, nhưng bị Trần Đại Liễu cự tuyệt.
Đùa gì thế, đây là ý của cô nãi nãi, mà lời lẽ cũng có thế thôi, có gì mà tiếc tiền.
Điện báo kiểu này, một hồi là lại gửi đến hai mươi ba phong, có thể thấy Bạch Hi phiền muộn đến mức nào.
Hôm nay lại có thêm hai phong thư.
Bạch Hi đọc xong, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, lẩm bẩm: "Vì sao ngươi lại có móng vuốt?"
Tiểu Hắc nghe vậy, nửa không hiểu, nửa nghi hoặc đưa móng vuốt lên nhìn nhìn, đột nhiên trong lòng có chút bất an, chủ tử chẳng lẽ muốn chặt móng vuốt của nó đi?
"Hống hống~~~" Chủ tử, ta thấy chân gấu ăn ngon hơn, hay là ta tìm cho người ít chân gấu bù vào nhé?
Nói xong, Tiểu Hắc cũng chẳng đợi Bạch Hi đáp lời, một cái tung người, nhảy xuống theo cửa sổ nhà trên cây, chạy nhanh đi, thân ảnh trắng muốt rất nhanh biến mất vào trong rừng.
Bạch Hi: "..." Nhìn ta giống người thích ăn lắm sao?
Nàng chỉ là lười hồi âm mà thôi.
Cũng may là, chỉ được nửa tháng, mỗi người một lượt gửi cho Bạch Hi hai phong thư, về sau thì mỗi tháng một phong, trừ Trần Nhụy ra.
Mỗi tháng Trần Nhụy sẽ gửi cho Bạch Hi ba năm phong thư, thấy cái gì mới lạ, cảm thấy có ý thì đều muốn viết thư kể cho Bạch Hi, đương nhiên, thư Bạch Hi hồi âm cho Trần Nhụy cũng nhiều hơn những người khác, nhưng cũng chỉ hơn một hai phong mà thôi.
Thông qua những tin tức mọi người chia sẻ trong thư, Bạch Hi coi như không bước chân ra khỏi nhà mà vẫn biết được những tin tức ở các nơi.
Vào trung tuần tháng tư, đồ chua và kem ly của xưởng thực phẩm Ngưu La bắt đầu bước vào thời kỳ bán chạy.
Có xưởng thực phẩm Ngưu La này, không chỉ đại đội Đại Sơn Hương, mà cả hai thôn khác cũng trồng những nguyên liệu làm đồ chua cho xưởng thực phẩm Ngưu La, dân trong thôn kiếm được tiền, xưởng thực phẩm có nguyên liệu làm đồ chua, người trong thôn có tiền lại có thể tiêu vào phiên chợ Ngưu La, mọi người ai ai cũng đang dần dần khá lên.
Kem ly của Bạch Ký lại ra vị mới, năm nay có thêm vị nho, giá cả thì cũng như các vị khác, chắc là nho trong cảm nhận của mọi người là đồ vật hiếm lạ, nên kem ly vị nho này vừa mới ra mắt đã bị mua sạch.
Trần Đại Liễu nhận được tin này, cười đến mức mặt mày muốn nhăn hết cả lại.
Hôm nay Bạch Hi rảnh rỗi không có gì làm, vừa ăn kem ly, vừa xem Tiểu Hắc biểu diễn công phu của nó dưới cây nho.
Vồ, cào, xoay người, quét đuôi, chụp bắt...
Tiểu Hắc nhảy nhót hăng say, bọn trẻ con ba bốn tuổi xem rất vui vẻ, nhao nhao vỗ tay.
Trần Đại Liễu bây giờ đang ở hương xã, anh đang nhận người.
Nhìn cái người xem ra lớn hơn mình mấy tuổi, là một lão đại ca khoảng hai mươi, Trần Đại Liễu nhíu mày hỏi: "Ngươi thực sự là người thôn chúng ta?"
"Đương nhiên." Lý Bá Ki khẳng định gật đầu.
Mặc dù nói là đã ra ngoài nhiều năm, nhưng anh ta vẫn luôn nói tiếng Hán với cha, bây giờ trở về, nói chuyện mang theo âm giọng quê hương, chỉ cảm thấy thân thiết mà kích động.
"Vậy ngươi nói cho ta nghe xem, cha mẹ ngươi tên gì, nhà ngươi trước kia có những ai, quan hệ với nhà nào, có thân thích gì không?"
Không thể tùy tiện ai nói là người Ngưu La thì đều nhận xuống được, cho dù trưởng thôn Hoàng đã nói là đã xác nhận qua, đúng là người thôn Ngưu La, nhưng Trần Đại Liễu vẫn muốn hỏi thêm một câu nữa.
Lý Bá Ki: "Tôi là lúc ba tuổi cùng cha mẹ đi buôn bán, sau đó gặp chiến tranh, trời xui đất khiến trôi dạt qua Gia Pha Tân, lúc đó cũng có không ít người cùng ra nước ngoài, đầy cả một chiếc thuyền, người chen chúc người, cứ như cá mòi đóng hộp..."
Trần Đại Liễu vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng tự nhủ, nếu cô nãi nãi mà nghe Lý Bá Ki nói chuyện này thì nhất định sẽ đau đầu, đây mới gọi là nói dai nói dài thật sự.
Nhưng mà Trần Đại Liễu cũng không ngắt lời, cứ coi như nghe kể chuyện, về rồi còn kể lại cho cô nãi nãi nghe, hay quá còn gì.
"Chiếc thuyền đó trôi dạt không biết bao lâu, mẹ tôi nói, tôi cứ bị ói suốt dọc đường, nhìn thấy sắp không xong rồi, phải uống thứ nước pha với đất lấy từ trong thôn mang theo ra, mới miễn cưỡng giữ được tính mạng..."
"Xem đây!" Lý Bá Ki nói xong, vội vàng lấy từ trong ngực ra một lọ thủy tinh, chỉ thấy bên trong còn khoảng hai vốc đất, phải nói là, nhìn màu sắc, thực sự là hơi giống mảnh vườn rau sau nhà tổ của cô nãi nãi.
(buổi trưa về ngủ bù, chiều đi đưa cơm, về hơi muộn, sẽ còn chương nữa.) (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận