Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 224: Ta không nghĩ nha (length: 7574)

"Nói cho cùng, cho dù trong vòng trăm dặm này có con đại hổ thứ hai đi nữa, cũng chẳng có gì đáng sợ, chúng ta có Tiểu Hắc cơ mà. Tiểu Hắc là hổ trắng lớn, còn lợi hại hơn hổ thường." Nghe chuyện linh miêu của người thôn Ngưu La, Bạch Hi cũng chẳng buồn giải thích, cứ vậy mà nói.
Vừa dứt lời, Tiểu Hắc đã ngẩng đầu phối hợp, gầm nhẹ thể hiện sự tồn tại của mình.
Trần Đại Liễu nghe xong cũng thấy phải.
Bạch Hi ngáp một cái, phẩy tay ra ý mình muốn ngủ trưa, rồi xoay người lên lầu.
Trần Đại Liễu thu dọn bát đũa xong, trước khi rời nhà trên cây còn cẩn thận ngồi xổm xuống bên Tiểu Hắc, vừa lẩm bẩm một mình vừa như đang hỏi: "Tiểu Hắc, có ai chọc cô nãi nãi à?"
Tiểu Hắc chỉ khinh khỉnh nhìn Trần Đại Liễu, bụng nghĩ, chuyện qua ba ngày rồi, ta nói ra thì ngươi có thể kéo cả thôn đánh đến nhà người ta chắc?
Tuy Tiểu Hắc không nói, Trần Đại Liễu như hiểu ra, liền gật đầu, rồi không ngoảnh lại mà đi.
Hắn rời nhà trên cây rồi mà vẫn còn tức, quyết tâm nếu người thôn Trương có đến Ngưu La thôn thì nhất định phải đuổi đi mới được.
Trương Đông không rõ vì sao con hổ trắng lớn kia lại không ăn người Ngưu La thôn, mà cứ đuổi theo hắn, mãi khi nghe hắn kể chuyện mình biến thành hổ trắng lớn thì mới biết đầu đuôi, cũng từ đó nghe người trong thôn đôi lần thấy bóng Tiểu Hắc lượn lờ ở cổng Ngưu La thôn.
Con hổ trắng đó là do thôn Ngưu La nuôi?
Thảo nào nó chỉ đuổi theo hắn.
Trương Đông gãy chân, vừa hận vừa tức, nhưng nghĩ đến con hổ trắng lớn lại thấy bất lực, ít nhất hiện tại hắn không làm gì được.
Có lẽ từ chỗ Trương Đông mà biết Bạch Hi không dễ chọc, đám học sinh lớn tuổi cũng không chủ động gây sự với Bạch Hi nữa, những ngày đi học của Bạch Hi trở nên nhàm chán tẻ nhạt.
Thấm thoát đã hết một tháng học, thầy Chu càng thêm tò mò về Bạch Hi.
Hôm nay Bạch Hi lại ra văn phòng ăn quà trong giờ giải lao.
Bánh trứng gà à?
Xem ra hôm nay đổi món.
Vì bánh trứng gà ăn rất nhanh, thầy Chu thấy Bạch Hi ăn ba cái bánh trứng gà xong, vỗ tay nhỏ chuẩn bị về lớp thì vội gọi lại.
"Bạn Bạch Hi."
"Ơ?" Bạch Hi chớp mắt nhìn thầy Chu.
Thầy Chu hỏi điều băn khoăn trong lòng: "Em đi học gần một tháng rồi mà sao vở vẫn còn trang trắng."
"Đâu có." Bạch Hi nói: "Em viết tên rồi mà."
Thầy Chu: "..."
"Không phải, thầy muốn hỏi, các bạn đều chép bài, sao em lại không chép?" Thầy nghi ngờ liệu Bạch Hi không biết chữ, nhưng nhìn hai chữ Bạch Hi được viết ngay ngắn, lại thấy không phải.
"Em không muốn chép mà." Giọng Bạch Hi non nớt nhưng lời nói lại cực kỳ hùng hồn.
"Ờ..." thầy Chu bó tay.
"Bạch Hi, em phải biết, đi học là để học tri thức."
Thật ra thời này, không ít người đưa con đi học, tuy mong con mình học được chữ nghĩa, nhưng cũng không trông mong nhiều, chỉ cần không mù chữ là được, ngoài ra cũng chẳng dám nghĩ xa, trường học giờ là nơi giúp trông trẻ, giúp phụ huynh yên tâm đồng thời thầy cô tiện thể dạy một chút chữ nghĩa cho con trẻ.
"Em biết ạ."
"Vậy em..."
Bạch Hi mở miệng, giọng nói mềm nhũn, nhưng lời nói suýt chút nữa làm thầy Chu sặc nước bọt.
"Thầy giảng trên lớp, em đều biết rồi." Nếu không phải vì đáp ứng mấy đứa nhỏ trong thôn phải ở lại thêm một thời gian, Bạch Hi đã sớm chán mà nghỉ rồi.
"Cái gì?" thầy Chu giật mình: "Biết hết rồi? Cả chương trình lớp hai em cũng biết?"
"Dạ." Cứ như thấy việc làm thầy Chu sửng sốt vẫn chưa đủ, Bạch Hi còn nói thêm: "Em còn học quá sách của anh Bạch An An, anh ấy đang học lớp 9, em học qua hết rồi, đều hiểu."
Bạch Hi vốn định nói, chỉ cần đã đọc qua, cho dù là chương trình đại học thì nàng cũng không thua ai, nhưng thấy mái tóc thầy Chu hơi bạc, nghĩ lại thì thôi, không nên gây sốc cho thầy làm gì, nàng cũng không phải dạng thích khoe khoang, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Nói cho cùng, võ tịch tu luyện phức tạp vậy mà nàng còn dễ dàng lĩnh hội, huống hồ chỉ mấy thứ này.
"Vở cũng không rẻ đâu. Em hiểu rồi nên không muốn lãng phí giấy mực." Bạch Hi nói mà mặt không đổi sắc, cứ như người mua một lèo năm mươi quyển vở lúc trước không phải là nàng vậy.
Thầy Chu trố mắt kinh ngạc.
"Em biết cả kiến thức trung học cơ sở?"
"Dạ!" Bạch Hi gật đầu, còn nhấn mạnh thêm: "Em đã học rồi ạ."
Chưa kịp để thầy Chu nói gì thêm, Bạch Hi phủi ống tay áo: "Thầy Chu ơi, sắp đến giờ học rồi, em về lớp trước."
Thầy Chu ừ hử gật đầu, nhìn bóng lưng Bạch Hi mà suýt thốt lên: "Em hiểu hết rồi, vậy đến lớp 1 làm gì chứ."
Bạch Hi nhảy chân sáo về lớp, thầy Chu im lặng xoa trán, cũng đúng, nàng mới bảy tuổi, chỉ có thể học lớp một mà thôi.
Có lẽ vì thầy Chu không tin, mấy hôm sau, thầy mang đâu ra mấy bài kiểm tra kêu Bạch Hi vào văn phòng làm bài.
Bạch Hi nhìn bài kiểm tra, lại nhìn thầy Chu, vẻ mặt khó hiểu.
"Khụ khụ..." thầy Chu có chút ngượng ngùng ho khan hai tiếng, rồi cười cười, nói: "Bạn Bạch Hi, em đừng lo lắng, đây là bài kiểm tra thầy nhờ người quen xin từ trường trong thành phố, em thử làm xem, thầy ở cạnh, chút nữa làm xong thầy xem qua cho."
"Không biết thì cũng không sao, làm được đến đâu thì viết đến đó."
Bạch Hi cố nhịn ý muốn trợn mắt, gật đầu, bụng bực bội, đường đường là một hồ ly chín đuôi, vậy mà lại phải chịu cảnh bị một thầy giáo tiểu học khảo bài, thật là...
Bài kiểm tra dành cho lớp ba, lớp năm, lớp 6 và 7, bao gồm cả văn và toán.
Bạch Hi cầm bút chì đã được thầy Chu gọt xong, ngồi trước bàn gõ, nhìn thầy Chu một cái rồi cúi xuống bắt đầu làm bài.
Thầy Chu sốt ruột đi qua đi lại, mấy lần đến gần bàn định xem, nhưng nghĩ lại sợ Bạch Hi căng thẳng nên lại ra ngoài văn phòng.
Lát sau, lại đi vào.
Mấy lần như vậy, Bạch Hi mất kiên nhẫn ngẩng lên nhìn: "Thầy Chu, thầy đừng có đi qua đi lại nữa, làm ảnh hưởng đến em."
Nếu thầy định xem thì cứ đứng đó xem cho xong đi, thầy cứ đi qua đi lại, ra ra vào vào, rèm cửa cứ lật qua lật lại, ánh sáng thì lúc tỏ lúc mờ, Bạch Hi có ngữ khí tốt mới là lạ.
"À à, được được, vậy em làm đi, thầy ra ngoài chờ, làm xong thì gọi thầy."
Thầy Chu nói xong liền vội vàng lui ra, lúc nãy thầy còn bảo Bạch Hi bắt đầu làm bài thì nàng lại kêu thầy gọt bút chì, khiến thầy ngớ người, ai ngờ Bạch Hi thản nhiên nói: "Em không biết gọt bút chì ạ."
Đến gọt bút chì còn không biết, chắc bình thường cũng ít khi viết chữ, thế sao dám nói mình biết cả kiến thức trung học cơ sở?
Thầy Chu thực sự rất muốn hỏi Bạch Hi có phải nói dối không, nhưng thấy gương mặt bầu bĩnh của nàng, lại đành cam chịu cầm bút gọt cho Bạch Hi, lòng bất lực thầm thì, thôi vậy, ai bảo nàng mới bảy tuổi cơ chứ.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận