Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 773: Theo lý thường đương nhiên lợi dụng (length: 7852)

"Vâng vâng vâng, ta biết chúng ta hợp tác nhiều lần, nhưng nhà máy chúng ta hiện tại sản xuất nhiều như vậy, thứ nhất là đơn đặt hàng số lượng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn."
"Nhà máy chúng ta đã tăng ca thêm giờ rồi..."
"Không có, thật không có, không chỉ các ngươi, các trung tâm thương mại khác cũng không đặt được hàng."
"Công nhân viên chức xưởng may chúng ta đã tăng ca thêm giờ, hai ca, nhưng người đâu phải là làm bằng sắt, dù sao cũng phải nghỉ ngơi, tổng ngủ, không thể mệt chết được."
"Ta biết, ta hiểu mà, một khi có hàng, ta sẽ lập tức báo cho ngươi."
"Đương nhiên, đương nhiên, bán thì vẫn muốn bán, nhưng hiện tại chúng ta không có hàng để giao..."
Cúp điện thoại, Trần Đại Liễu rót một ly nước lớn, vừa quay sang nói với Hoàng hương trưởng đang tới hỏi tình hình với vẻ đắc ý: "Vốn muốn khiêm tốn, nhưng vẫn là không được."
Hoàng hương trưởng: "..."
"Ngươi có thể đừng có đắc ý được không?" Hoàng hương trưởng không vui liếc hắn một cái, bộ tưởng ta không biết là ngươi đang đắc ý à?
"Hương trưởng, ngươi cũng đừng cảm thấy chúng ta đắc ý, bây giờ thật sự không có cách nào bán cho thị trường trong nước."
Trần Đại Liễu nghiêm túc nói: "Kiếm được tiền của người nước ngoài vẫn là tốt hơn, giữ lại đường sống cho xưởng may trong nước không phải sao, tránh một số xưởng may lại bảo chúng ta kéo chân sau, làm tất cả đều đi đời."
Hoàng hương trưởng: "Ách..." Nghe thì có chút không hợp lý, nhưng ngẫm kỹ thì cũng có đạo lý.
"Thôi được, ta nói không lại ngươi." Hoàng hương trưởng cũng không để ý, hỏi: "Bận rộn như vậy, có gì cần ta giúp không?"
Trần Đại Liễu: "Không có!"
"Hương trưởng, ông không có việc gì thì cứ ở trong thôn nghe ngóng tin tức, có tin gì thì gọi điện cho thôn là được, đừng có gì mà cứ chạy tới đây hoài."
Dù Trần Đại Liễu nói rất chân thành, nhưng Hoàng hương trưởng lại nghe ra ý mình bị ghét bỏ.
Trần Đại Liễu cũng mặc kệ Hoàng hương trưởng nghĩ gì, điện thoại lại reo, hắn lại thành thạo và bất đắc dĩ nhận điện thoại.
"Alo alo, đúng đúng, đây là xưởng may Bạch ký thôn Ngưu La, à, trang phục Ngưu La hả, bây giờ không được đâu, không có hàng không giao cho các người được..."
Nhận được tin đoàn giao lưu đã đến tỉnh, Bạch Hi gọi Trần Tiểu Thông tới, đương nhiên cũng có cả Trần Đại Liễu và mấy người phụ trách chính trong thôn, nghiêm túc căn dặn.
"Nhớ kỹ, khi người ta tới, không cần giới thiệu quá nhiều về trang phục của chúng ta."
Lời này của nàng, mọi người đều không hiểu, Trần Đại Liễu không khỏi tò mò.
"Cô nãi nãi, tại sao?"
Mọi người đều cho rằng Bạch Hi đang khiêm tốn, hay là nói cô nãi nãi sợ kỹ thuật bị người khác học được?
Bọn họ nào biết Bạch Hi vốn không biết khiêm tốn là cái gì, càng không cần lo lắng bị học lỏm thiết kế, thế giới này rất coi trọng bản quyền, huống chi, Bạch Hi trong đầu cũng không thiếu ý tưởng thiết kế thời trang.
"Cô nãi nãi, hay là lúc đó cho xưởng sản xuất ngừng lại?"
Bạch Hi: "Không cần, chỉ cần đừng để người ta vào xưởng cũ là được, xưởng cắt vải thì xem cũng không sao." Xưởng cắt vải của các xưởng may trên thế giới thật ra là đánh dấu rập, sau đó đánh dấu kích thước, máy móc cắt may, một lần cắt có thể may được cả trăm bộ.
Máy móc vẫn là mua từ chỗ Gia Pha Tân, tuy nói đã cải tiến, nhưng bề ngoài nhìn thì cũng không nhận ra được gì.
Việc không để người ta xem xưởng cũ, là vì Bạch Hi cảm thấy không hay.
Vốn có thể bán máy móc ra, nhưng hiện tại làm thế hơi phô trương, vẫn nên làm bằng phương pháp thủ công cho nó có chút cá tính, dù sao dấu vết làm cũ bằng tay, mỗi bộ một khác, không giống y như nhau được.
Thật ra, điều đoàn giao lưu chú trọng chính là phương án và ý tưởng thiết kế, đoán chắc đến lúc đó không tránh khỏi sẽ hỏi vấn đề này, may mà Bạch Hi đã sắp xếp ổn thỏa.
Trần Đại Liễu vẫn không hiểu: "Vậy tại sao không giới thiệu trang phục của chúng ta?"
Bạch Hi nghe xong, khuôn mặt tròn nhỏ thoáng qua một vẻ im lặng, giọng điệu vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa quở trách, vừa giáo dục: "Mấy người ngốc à, dùng não mà nghĩ xem, quần áo của chúng ta đoạt giải nhất ở đâu? Mấy người nghĩ lâu như vậy rồi, người trong đoàn giao lưu kia sẽ không hiểu rõ sao?"
"Việc bảo mấy người đừng giới thiệu quá nhiều về trang phục là vì bọn họ chắc chắn đã hiểu rất rõ rồi, nên không cần lãng phí lời, chúng ta còn có thứ khác muốn giới thiệu."
Nói rồi, Bạch Hi cầm mấy gói đồ trong hộp trước mặt, là đồ chua và đậu phộng rang do xưởng thực phẩm của thôn sản xuất, còn có cánh gà rút xương ngâm tiêu và trứng muối da hổ.
Đậu phộng rang đã ra lò nửa năm, trứng muối da hổ cũng được hai tháng, còn cánh gà rút xương ngâm tiêu thì xưởng thực phẩm mới vừa làm gần nửa tháng, hai ngày trước mới bắt đầu lên kệ bán.
"Đến lúc đó, mấy người tập trung giới thiệu mấy thứ này, biết không?"
"Hả..." Không giới thiệu trang phục với đoàn giao lưu, mà lại giới thiệu đồ ăn, cô nãi nãi đây là chiêu gì vậy.
Trần Tiểu Thông suy tư một lát rồi lên tiếng: "Cô nãi nãi, ngài định đưa mấy món thực phẩm này của xưởng thực phẩm trong thôn ra bán luôn?"
Bạch Hi: "Chứ không phải sao? Biết đây gọi là gì không?"
"Đây gọi là đặc sản, là đặc sản của thôn Ngưu La chúng ta, người ta đến rồi thì không lẽ không muốn nếm thử sao?"
"Đến lúc đó, mấy người cứ mang theo vài gói, uống trà thì mở ra mời người ta nếm thử, giới thiệu lúc nghỉ ngơi dọc đường, hoặc là sau bữa cơm cũng được..."
"Lúc cần thiết, kể cho mấy thứ này vài ba câu chuyện, cái gì danh y thích dùng chữa bệnh nan y trước khi chữa để cho tỉnh táo một chút, cái gì chuyên gia thiết kế thời trang thì cho là món ăn không thể thiếu, cái gì món ăn vặt được dân làng ưa chuộng..."
Bạch Hi nghiêm túc dặn dò: "Đến lúc đó, nhất định không thể thiếu ăn cơm ở chỗ chúng ta, không thể để bọn họ ăn chùa."
"Tiểu Liễu, dặn người chuẩn bị đồ ăn chú ý, mấy món cá lớn thịt heo gì đó, đừng làm nhiều, mà có làm thì phải thêm đồ chua của chúng ta vào."
"Như món thịt kho măng chua ngâm tiêu gì đó, thịt kho tàu trứng muối da hổ này, còn cả chân gà rút xương kia, nếu không biết làm sao cho ngon thì hỏi hai người Trần Chiêu Đệ, học hơn nửa năm rồi, tay nghề không có vấn đề."
Trần Đại Liễu vội vàng đáp lời.
"Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho tiếng tăm đồ ăn vặt của xưởng thực phẩm mình vang xa." Bất kể đoàn giao lưu tới có thương lượng hay giao dịch gì với cục xuất nhập khẩu ngoại thương, đều không liên quan tới thôn Ngưu La.
Xem kịch còn phải mua vé, chẳng lẽ chỉ bảo giao lưu là giao lưu sao? Cứ bảo học tập là học tập sao? Đằng này người ta lại không phải là người của nước mình, nếu đã tới thì cũng đừng hòng thảnh thơi.
Đoàn giao lưu ăn xong mà còn khen ngợi đồ ăn vặt, muốn không nổi tiếng cũng khó.
Cơ hội tốt như vậy, Bạch Hi sao có thể bỏ lỡ.
"Ở chỗ chúng ta cũng không có danh lam thắng cảnh gì để xem, nhưng phong tục văn hóa nhân văn thì có thể tìm hiểu, vậy tìm hiểu một địa phương như thế nào, thì chợ phiên ở địa phương đó chính là thứ thể hiện rõ ràng nhất."
Bạch Hi vừa nói đến đây, Trần Tiểu Thông lập tức hiểu ra, phấn khởi nói: "Cô nãi nãi, ngài cứ yên tâm, đến lúc đó, chúng con sẽ dẫn đoàn giao lưu đi dạo chợ thật nhiều, xem mấy loại lâm thổ sản gì đó, cho họ thưởng thức và biết thêm một chút..."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận