Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 610: Cùng thổ hào đồng dạng (length: 7929)

Xem qua cửa hàng thực phẩm phụ, lại xem tiệm tạp hóa.
Tiệm tạp hóa, tên như ý nghĩa, chính là bán đồ lặt vặt, cái gì dây kẽm, đinh sắt, dao, bóng đèn, ốc vít, ki hốt rác, sọt, cây chổi, giẻ lau nhà, bên trong vụn vặt lỉnh kỉnh, cái gì cũng có.
Nơi này tuy không náo nhiệt như siêu thị, cũng không đông người như cửa hàng thực phẩm phụ, nhưng người ra vào cũng không ít.
Hôm nay mới khai trương, dân làng ở đây có mua hay không đều sẽ vào xem một vòng, cho vui.
Một nhóm người vừa nói vừa đi ra từ tiệm tạp hóa, dạo bên ngoài xem xét tình hình, vừa vặn đi ngang qua quán trà lạnh Tiểu Đào, mọi người nói chuyện một hồi cũng khát, vừa thấy sạp trà lạnh nhiều người như vậy, liền theo nhau xếp hàng mua trà lạnh.
Trong cửa hàng thực phẩm phụ có bán nước ngọt, vốn ý của Trưởng thôn Hoàng Hương là nói, có thể mua một chai nước ngọt uống, ai trả tiền người nấy, nhưng lão nhân nói muốn uống trà lạnh, mọi người cũng uống chung.
Một xu một chén, uống hai bát cũng chỉ hai xu, bát nước lớn liên tiếp hai bát, giải khát, cũng làm bụng căng lên.
Vốn dĩ còn định tìm quán nào ăn chút gì, giờ thì lại ăn không nổi nữa.
Trong lúc uống trà lạnh, Trần Tiểu Thông đã được lão nhân khen ba năm lần.
Trần Tiểu Thông liền nói: "Đây là công lao của cô tôi, cô tôi nói, bà con lối xóm cũng không dễ dàng gì, phần lớn thời gian đều ở ngoài ruộng đất làm việc với cây trồng, nếu mua đồ mà còn phải đi đường xa nắng nôi nữa thì quá khổ."
"Nếu thôn Ngưu La chúng ta có năng lực, tự nhiên phải gắng hết sức, mở chợ phiên này cũng là vì tạo điều kiện cho mọi người, để mọi người mua đồ không còn vất vả nữa, để bà con tiện mua được đồ từ những nơi khác."
"Chúng ta bây giờ làm còn chưa đủ, cố gắng sớm làm cho bà con có thể mua được đồ từ khắp cả nước, thậm chí là đồ quốc tế..."
Trần Tiểu Thông nói một cách chân thành và dõng dạc, Trưởng thôn Hoàng Hương thì nháy mắt, thầm nghĩ, ngươi đâu có nói với ta thế này ngay từ đầu.
Nhưng Trưởng thôn Hoàng Hương cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không vặn vẹo.
Lão nhân và mọi người đều gật đầu tán thành, không dễ dàng gì, không có tín niệm thì không thể làm được.
"Đúng rồi, Bạch tiểu đồng chí, cô của các ngươi đâu?" Lão nhân nghe xong thì đột nhiên nhớ ra, hỏi.
Lúc nãy bọn họ tới, chen chúc phía sau, cũng thấy Bạch Hi đến.
Muốn thấy Bạch Hi không khó, nàng quá nổi bật, trong đám người đi lại, đám con gái, nàng mặc đẹp nhất, hơn nữa, nàng trắng trẻo mũm mĩm, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Danh tiếng của Bạch Hi có thể nói còn nổi hơn cả bản thân nàng, rốt cuộc, tuổi còn nhỏ, lần nào thi vượt lớp cũng đứng nhất, năm nay nghe nói, kỳ thi đại học năm thứ ba cũng tham gia, lại còn tham gia năm chuyên ngành, tất cả đều loại ưu.
Mấy năm nay, giấy khen nhiều không đếm xuể.
Trước đây trường cấp ba số một thành phố còn muốn để Bạch Hi đi thi đấu với các trường cấp ba tỉnh lân cận, ai ngờ, mấy trường cấp ba tỉnh lân cận cũng biết danh tiếng Bạch Hi, vừa thấy tên báo lên bèn vội vàng tra tư liệu, sau đó nhất quyết không chịu.
Có người tức giận thậm chí còn gọi điện thoại mắng, không biết xấu hổ à, Bạch Hi học xong chương trình năm thứ hai đại học rồi, các ngươi lại bắt nàng đi thi đấu với học sinh cấp ba, các ngươi xem thường ai vậy?
Bên kia bị mắng, cũng không chút áy náy, lớn tiếng cãi lại: "Sao lại không được, Bạch Hi đồng học tuổi còn nhỏ, không thể vì nàng thông minh mà không được thi đấu cấp ba chứ..."
Hai bên cãi nhau một trận, cuối cùng Bạch Hi biết chuyện, liếc mắt một cái, cự tuyệt, chuyện này mới coi như xong.
Vốn dĩ Bạch Hi cũng lười dây dưa, giờ thôn Ngưu La có nhiều việc như vậy, bận giúp người trong thôn kiếm tiền còn không hết, hơi đâu đi chơi cái đó.
Trần Tiểu Thông cười cười: "Cô chúng tôi còn nhỏ tuổi, bị quần cho cả buổi sáng, chắc là đi dạo một chút rồi về."
Ý nói, người cũng mệt cả nửa ngày rồi, cô bé nhà người ta, chú cũng đừng bắt người ta đi lung tung với mình nữa.
Lão nhân nào nghe không hiểu ý tứ trong lời Trần Tiểu Thông, cười cười, hỏi: "Ta nghe nói, ngươi là bộ đội chuyển ngành về?"
"Vâng." Trần Tiểu Thông gật đầu.
"Vết thương khỏi chưa?" Lão nhân: "Ta thấy ngươi đi đường, chân cẳng không có gì trở ngại cả."
Trần Tiểu Thông lại gật đầu, vẻ mặt hiền hòa mà thành thật: "Về nhà dưỡng hơn nửa năm, giờ không còn gì nghiêm trọng, không ảnh hưởng đi lại bình thường."
"Nghe nói, cô các ngươi bảo ngươi đừng làm ở thành phố, ngươi liền xin nghỉ về."
Lão nhân cười hỏi: "Có hối hận không?"
Trần Tiểu Thông lắc đầu, giọng điệu khẳng định: "Đương nhiên không hối hận. Tôi vốn là đứa trẻ lớn lên ở núi, về cũng bình thường, cô tôi nói, trong thôn cần tôi, cha tôi tuổi cũng lớn rồi, có khi làm việc cho cô tôi sẽ chậm..."
Thật đáng tiếc là Trần Đại Liễu không ở đây, nếu không, nghe Trần Tiểu Thông nói vậy, chắc chắn sẽ tức đến độ muốn đánh gãy chân hắn.
Nói năng kiểu gì vậy, cha ta tuy già nhưng mà sức khỏe vẫn tốt nhé, sao lại làm việc cho cô chậm được, rõ ràng là cô rất hài lòng với việc ta làm đấy chứ.
"Cũng tốt." Lão nhân cười cười: "Về xây dựng quê hương, vừa hay dưỡng thương chân, đúng là trong họa có phúc."
Ánh mắt Trưởng thôn Hoàng Hương cũng nhìn theo vào đùi của Trần Tiểu Thông, lúc đó ông còn thấy tiếc cho Trần Tiểu Thông, giờ nghĩ lại, lúc trước Trần Tiểu Thông không làm ở nhà máy thực phẩm trong thành phố, về thôn Ngưu La, quả thực là lựa chọn sáng suốt.
Hồi trước, chính mạng của mình cũng là do thần y của thôn Ngưu La cứu về mà.
"Đi, chúng ta đến nhà máy thực phẩm xem chút."
Trần Tiểu Thông đáp lời, sau đó khách khí hỏi một câu, có muốn ăn cơm trước không, dù sao giờ cũng đã giữa trưa rồi.
Lão nhân: "Ta uống hai bát trà lạnh đầy bụng rồi, toàn là nước trà, không ăn cơm được, không thì, các ngươi ăn đi, ăn xong chúng ta lại đi."
Lão nhân không ăn, người khác làm sao mà đi ăn riêng được, hơn nữa, bụng ai cũng đầy nước trà.
Trần Tiểu Thông thấy vậy, liền nói: "Vậy chúng ta đi nhà máy thực phẩm đi dạo, vừa hay nhà máy có nhà ăn, tiện thể ăn ở nhà ăn một chút."
"Được!" Lão nhân: "Vừa hay xem cơm nước nhà ăn của nhà máy thực phẩm các ngươi thế nào."
Một đoàn người đi tới đây, tự nhiên cũng muốn đến nhà máy thực phẩm một chuyến.
Trần Tiểu Thông có xe đạp, nhưng anh không thể tự mình đi được, bỏ lại Trưởng thôn Hoàng Hương và mọi người chạy theo sau không được.
Trên đường, có một người trong nhóm học tập không nhịn được nghi hoặc, tò mò hỏi: "Siêu thị ở nông thôn, bà con sức mua cũng không nhiều, sao trong siêu thị lại bán cả xe đạp nữa."
Không chỉ xe đạp, trên lầu hai nhiều thứ giá cũng không rẻ, như mấy đồ thợ may, vải len hay ga giường nệm, đoán chừng cả năm suốt tháng cũng không mấy ai mua.
Rõ là làm lỗ vốn, thế mà cửa hàng siêu thị quốc tế Ngưu La lại vẫn nhập nhiều hàng như thế, quả nhiên vẫn là không có học hành bài bản, tính toán không chu toàn mà.
Một số người theo bản năng sẽ nghĩ, dù sao thì vẫn là người quê làm việc, như mấy thổ hào nhà quê chưa thấy việc đời vậy, thấy cái gì hay đều muốn ôm hết về nhà.
(Chương sáu?! ) (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận