Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi

Xuyên Đến Niên Đại Đương Cô Nãi Nãi - Chương 201: Kéo về (length: 7924)

Bạch Hi giãy giụa, thấy ba người kia nhao nhao rút đao ra, còn Trần Đại Liễu thì cầm một cái đòn gánh chắn trước xe bò, rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tạo thời gian cho Trần Nhụy và Bạch Hi chạy trốn.
Tình huống nguy cấp, Bạch Hi không rảnh thu lại sức lực, vận khí dùng hết thần uy, lập tức đẩy Trần Nhụy ra.
Nàng xoay người lên xe bò, nhanh chóng giẫm lên xe bò, rồi giẫm lên lưng trâu, lúc lướt qua bên cạnh Trần Đại Liễu thì giật lấy đòn gánh trong tay hắn, một cái nhảy cao, đòn gánh trong tay liền nhằm vào đầu tên đàn ông vung đao đến gần trước tiên mà nện xuống.
Nện trước tên giữa, rồi vung mạnh sang hai bên.
Cả ba người, không ai thoát.
Động tác vừa gọn gàng, vừa nhanh vừa chuẩn, không ai kịp phản ứng.
Tất cả xảy ra rất nhanh, Trần Nhụy bị ngã xuống ven đường, rồi Trần Đại Liễu cảm thấy sau lưng một trận gió, tay không còn gì, thì nhìn thấy Bạch Hi nhảy cao, tiếp theo là tiếng gỗ nện vào thịt kèm theo tiếng kêu đau đớn vang lên...
Trần Nhụy còn chưa hết kinh ngạc, đã thấy cảnh tượng kinh hoàng, nàng trừng mắt, mãi lâu mới hoàn hồn.
Trần Đại Liễu thấy ba người vốn hung thần ác sát giờ ôm đầu lăn lộn dưới đất kêu đau không ngừng, chậm rãi hoàn hồn, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy Bạch Hi cầm đòn gánh, đứng một bên, phì phì phò phò quăng ba cái dao vào bụi cỏ, rồi lại vung đòn gánh xuống đánh vào người đang lăn lộn trên đất, hắn ngây người hồi lâu.
Hả?
Là không sao rồi sao?
Trần Đại Liễu cảm thấy mình như đang nằm mơ.
"Cướp à? Ta cho các ngươi cướp, không làm chuyện tốt, cướp đến đầu ta à, các ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút, chỉ có ta cướp người khác thôi, lúc nào bị người khác cướp chứ..."
"Còn động đao, đúng là không biết sống chết..."
"Kêu đi, vừa nãy không phải phách lối lắm sao? Còn bắt ta giao đồ ra, tới đây, bây giờ đồ của ta đưa các ngươi đấy, các ngươi lấy được thì coi như có bản lĩnh."
"Dám cướp ta, các ngươi không biết Mã vương gia có mấy con mắt hả?"
"Vừa nãy là ngươi trừng mắt ta đúng không? Tới, ngươi trừng lại đi, ngươi trừng thử xem..."
Bạch Hi vừa đánh vừa mắng, mặc cho ba người tự lăn, né tránh thế nào, đòn gánh trong tay Bạch Hi cứ như mọc ra mắt, cái nào cũng trúng phóc.
Ba người kia cũng không phải không nghĩ phản công, nhưng mỗi lần vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp động thì đã bị Bạch Hi nhìn thấu tâm tư, đòn gánh trong tay Bạch Hi không chút khách khí quất xuống, tiếng "bộp" một tiếng lớn, nghe mà ai cũng cảm thấy đau thay.
Trên con đường trong núi, một cô bé nhỏ nhắn trắng trẻo, cao chưa đến lưng trâu cầm một cây đòn gánh, không chút khách khí nện ba tên đàn ông đầu đang chảy máu, vừa đánh vừa tức giận mắng.
Bên cạnh, một anh nông dân trông thật thà đang cuống cuồng đứng đó, ở ven đường, một cô bé choai choai bị ngã ngồi, há hốc miệng, mắt cũng trợn tròn, mãi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Có lẽ là cảm thấy ba người kêu khóc quá ồn ào, Bạch Hi hét lớn: "Im miệng, để ta còn nghe thấy ai kêu to, ta đánh chết."
Vừa dứt lời, cả ba liền im bặt, cho dù trên người và đầu từng cơn đau nhức.
Quả thật là gặp quỷ.
Không ai ngờ, đứa bé trông nhỏ nhất, vô hại nhất, vốn còn định bắt trói đem đi bán tận chốn thâm sơn cùng cốc cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, lại gan dạ đến mức vác đòn gánh đánh lại bọn họ, quan trọng là còn nhanh đến mức bọn họ không nhìn rõ.
Nghĩ đến vừa rồi, cô nhóc này giẫm lên lưng trâu rồi nhảy lên cao, đánh cho bọn họ một trận, cả ba người đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, liên tục van xin tha thứ.
"Muốn ta bỏ qua cho các ngươi cũng được thôi!" Bạch Hi ném đòn gánh cho Trần Đại Liễu đang mắt tròn mắt dẹt đứng bên cạnh, nói với ba người: "Đem tiền và lương phiếu trên người các ngươi, tất cả những gì có toàn bộ lấy ra cho ta."
"Hả?"
Ba người nghe vậy, lập tức trợn mắt.
"Còn muốn ta nói lần thứ hai hả? Các ngươi không nhớ lâu sao!"
"Không muốn cũng được thôi, ta đánh chết rồi tự mình lấy." Bạch Hi nói xong, định cầm đòn gánh đánh tiếp.
Thấy tư thế của nàng, ba người vội vàng xua tay, cuống cuồng móc đồ trong người ra.
Nếu là trước kia, chắc chẳng ai xem lời con bé là thật, nhưng giờ thì ai cũng không dám xem nhẹ.
Cũng bởi con nít không biết nặng nhẹ, nói đánh chết là đánh chết ngay.
Lỡ bị đánh chết thật thì còn tìm ai gây khó dễ nữa?
Đều là dân trong nghề, càng biết cái đạo lý đó, huống chi, cả ba có thể nhìn ra từ ánh mắt Bạch Hi, nàng không hề nói đùa.
Cướp không thành, lại bị cướp ngược, chuyện đảo ngược này thật không ai ngờ tới.
Mắt Bạch Hi rất tinh, chỉ cần thấy do dự, chỉ cần nét mặt không thích hợp, có móc hết đồ hay không nàng đều biết, dám lừa nàng là sẽ bị đánh.
Gã cao to thấy hai đồng bọn trước đó đều bị ép móc hết tiền, phiếu, cả chiếc nhẫn vàng vừa cướp cũng bị ép phải đưa ra, nghĩ đến tấm phật bằng vàng mình đang giấu trong người, lập tức nảy sinh bất cam lòng.
Hắn lùi về phía sau mấy bước, liếc nhìn Trần Đại Liễu đang đứng xem tình hình, lại nhìn Bạch Hi đang nhìn chằm chằm hai tên đồng bọn đang moi đồ, lấy hết can đảm, ngay sau đó xoay người bỏ chạy, cắm đầu nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hành động đột ngột này làm tất cả những người có mặt ngẩn người, Bạch Hi cũng không nghĩ gã cao to sẽ giở trò này, rõ ràng nàng đã nương tay, mà hắn vẫn không biết quý trọng!
Khinh người quá đáng, không, lấn tiên hồ quá đáng, quả nhiên là nàng vẫn quá lương thiện.
Mặt nhỏ Bạch Hi lạnh tanh, nhặt một hòn đá, xoay người lên xe bò, đứng trên mấy cái bao, đối gã cao to đang cố sức chạy về phía trước mà phóng tới.
Hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay Bạch Hi, nhanh nhẹn và linh hoạt bắn ra, chỉ thấy một vệt bóng hướng vào chân tên cao to đang chạy đến khúc quanh mà bay đến.
Trần Đại Liễu lờ mờ nghe thấy tiếng răng rắc, tiếp theo là cảnh gã cao to ngã xuống đất ôm đùi la hét loạn xạ.
Đúng lúc này, ở chỗ ngoặt xuất hiện một người, người kia giật mình vì một người bỗng ngã nhào ngay trước mặt không xa.
Định thần nhìn kỹ, thì thấy phía không xa là một hàng người của Trần Đại Liễu, nhìn người trước mặt, rồi nhìn lại tình hình ở bên chiếc xe bò, lập tức hiểu ra là chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Hi chỉ liếc nhìn người vừa xuất hiện một cái, rồi lại nhìn hai kẻ đang run rẩy quỳ trên mặt đất, nghiêm giọng nói: "Đã mời rượu không uống lại thích uống rượu phạt! Hai ngươi mau đi, lôi hắn lại đây cho ta."
Hai người này vốn còn đang ghen tị khi thấy đồng bọn có thể chạy thoát, nào ngờ cô nhóc trông có vẻ ngây thơ này lại có thân thủ như vậy, nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ vâng lời, sau đó tiến lên kéo tên đang lăn lộn kia về phía Bạch Hi và phía trước.
Thật sự là lôi đi. Hai người vừa đi tới mới nhìn thấy, xương đùi gã cao to đã gãy, cũng không trách sao lại la thảm thiết như vậy.
Thấy cảnh này, hai người này đâu dám không nghe lời Bạch Hi, liền kéo gã đàn ông đang ôm chân la hét mặt đỏ tía tai quay trở lại mười mấy mét.
( yếu ớt hỏi một câu, ta thật, có nói tháng này muốn bạo chương mười chương không nhỉ? ) ( hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận